TÌNH THẾ BI KỊCH DẪN ĐẾN CÁI CHẾT BI THẢM CỦA NHÂN VẬT CHÍ PHÈO
Ước mơ của Chí
không thể trở thành hiện thực. Thị Nở không thể giúp được cho hắn. Bà cô thị
kiên quyết không cho thị đến với hắn, bà kiên quyết ngăn cản mối tình này. Bà
không thể đồng ý cho cháu bà lấy một con quỷ dữ, lấy một thằng mà xưa nay chỉ
có một nghề là rạch mặt ăn vạ, chỉ có một nghề là phá phách dân làng. Nghe những
lời chửi của bà cô thị, thị Nở thấy lộn ruột, thấy vô lí và uất ức nhưng vẫn phải
nghe theo. Bà cô thị Nở là đại diện cho thành kiến, định kiến nghiệt ngã, cay đắng
của làng Vũ Đại, đã xa lánh, ghê sợ và từ chối Chí.
-Thị Nở trút tất
cả sự giận dữ và nhục nhã của bà cô thị lên Chí, làm Chí ngẩn người thất vọng. Chí đã rất cố gắng để níu tay thị Nở,
chứng tỏ Chí Phèo khao khát tình yêu thương, thiét tha đến với thị Nở, đến với
cuộc đời lương thiện.
-Khi không thể
níu giữ được thị, Chí Phèo rơi vào tình thế tuyệt vọng. Chí vật vã đau đớn. Chí
đã rơi vào bi kịch tinh thần của một kẻ sinh ra là người mà không được làm người,
Chí ôm mặt khóc rưng rức.
Nam Cao tinh tế
thật và ông dùng từ ngữ chính xác tuyệt đối. khi được thị Nở chăm sóc, Chí xúc
động trước hành động và tình cảm của thị, hơn nữa hắn mới tỉnh rượu và tỉnh táo
sau những cơn say dài vô tận và trong khoảng thời gian dài sống kiếp thú vật
tăm tối u mê, Chí thấy “mắt hình như ươn
ướt”. Nước mắt của Chí ướt mi, thấm thía về cuộc đời gây tội ác cuẩ mình,
đó là cái xúc động xen lẫn sự ăn năn, hối hận. Đó là tâm trạng đan xen giữa thực
tại với hồi ức và suy đoán. Còn bây giờ khi Chí đã trở về với tính người, Chí
yêu cuộc sống của con người và khao khát được hoà mình vào cuộc sống ấy, hắn rất
hi vọng và tin tưởng, đột nhiên bị từ chối, từ chối một cách cay đắng. Chí hiểu
rất rõ nỗi đau, bi kịch của chính mình nên hắn mới khóc một cách tức tưởi, đớn
đau, “ôm mặt khóc rưng rức”. Lần này không phải là ươn ướt mắt nữa mà là khóc
rưng rức. Nam Cao tài tình thật! Ông
đúng là sống rất sâu sắc và có vốn sống dồi dào nên mới am hiểu tâm lí con người
và miêu tả được chính xác đến thế!
-Chí Phèo uống
rượu nhưng không say mà hình như tỉnh ra. Thực chất, trong sâu thẳm tâm hồn,
Chí ý thức rất rõ về nỗi đau thân phận. Chí không thấy hơi rượu mà thoang thoảng
thấy hơi cháo hành. Chí không thấy hơi rượu, hắn không thèm rượu, hắn không muốn
gây tội ác, hắn không muốn phá phách mù quáng mà hắn cứ thấy thoang thoảng hơi
cháo hành, chí lúc này chỉ thèm khát tình người, hơi cháo ấy là tình người, thứ hương vị ấm áp mà tràn ngập hạnh
phúc khiến chí cảm thấy thèm. Chí tiết này được nhà văn nhắc lại nhằm tô đậm niềm
khát khao tình yêu thương và bi kịch tinh thần của Chí Phèo.
-Trong cơn khủng
hoảng và bế tắc, trong trạng thái chập
chờn say tỉnh, Chí ý thức rất rõ về nỗi đau thân phận, Chí Phèo thấm thía hơn tội
ác của kẻ đã cướp đi bộ mặt người và linh hồn người của mình, kẻ đã biến mình từ
một người lao động lương thiện trong sáng có ướcc mơ giản dị thành con quỷ dữ của
làng Vũ Đại để hắn phải sống trong u mê, tăm tối, làm chảy máu và nước mát của
những con người lương thiện, kẻ đã bắt Chí đã phải quay lưng lại với dân làng
Vũ Đại, nơi đã động lòng trắc ẩn và yêu thương Chí, cho Chí được lớn lên.
Chí quyết định
xách dao đi trả thù. Trong ý định, Chí muốn đến nhà thị Nở để đâm chết con đĩ Nở, đâm chết con khọm
già nhà nó. Đấy là ý định bột phát. Nhưng khi xách dao ra đi, lúc này rượu cũng
đã ngấm mà không làm hắn say, rượu làm cho hắn tỉnh táo. Nam Cao đã đau đớn cùng
Chí Phèo mà đặt bút viết : “Tỉnh ra, chao
ôi, buồn”. Rượu lúc này làm hắn thấm thía hơn bi kịch và ý thức thấn phận
cô độc bị loài người gạt bỏ, Chí Phèo đến thẳng nhà Bá Kiến. Trong lúc quằn quại
trong đau khổ và tuyệt vọng, Chí nhận ra một cách sâu sắc kẻ gây ra bi kịch đời
mình chính là Bá Kiến, Chí thấm thía tội ác của kẻ đã cướp đi bộ mặt người,
linh hồn người của mình, biến mình thành quỷ dữ của làng Vũ Đại.
Chí đến nhà Bá
Kiến lần này không phải là bước chân của người say, mà ra đi với sự thôi thúc của
lòng căm thù và thái độ kiên quyết đòi lại gương mặt người, linh hồn người, đòi
lại cái tên và chỗ đứng trong xã hội cuẩ những người lương thiện. Chí đã trợn mắt,
chỉ tay vào Bá Kiến mà dõng dạc đòi lương thiện. Bá Kiến khinh bỉ vứt tiền cho
Chí, Chí đã vênh mặt lên chững chạc mà nói với một thái độ rất kiêu ngạo: “Tao đã bảot là tao không cần tiền”. Điều
này khiến Bá Kiến vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt mỉa mai Chí, Chí Phèo khẳng định một cách
dõng dạc: “Tao muốn làm người lương thiện”.
Thái độ thẳng thắn đối diện với chính mình, đó là sự điều khiển bằng ý thức của
con người. Nhưng cũng chính trong lúc này Chí nhận ra một hiện thực đắng cay: “Không được!Ai cho tao lương thiện? Làm thế
nào cho mất những vết mảnh chai trên mặt này?”. Câu hỏi của Chí Phèo vút
lên một cách cay đắng và không có lời đáp. Câu hỏi chất chứa nỗi đau, bi kịch của
một người biết mình muốn làm người lương thiện nhưng không thể quay đầu lại được.
“Ai cho tao lương thiện?”. Trong cái
xã hội thực dân phong kiến phi nhân tính, đầy những tàn ác này, làm gì có chỗ
cho Chí Phèo, làm gì có lương thiện cho Chí
khi mà có những kẻ như Bá Kiến, lúc nào cũng chỉ muốn giết đi phần lương
thiện trong con người lao động (Binh Chức, Năm Thọ cũng từng bị Bá Kiến biến
thành những kẻ lưu manh..). “Làm thế nào
cho mất những vết ảnh chai trên mặt này?”. Định kiến, thành kiến nghiệt ngã
của làng Vũ Đại, của xã hội tàn bạo này làm sao mà thay đổi được. Làng Vũ Đại từng
nuôi Chí lớn lên, từng yêu thương, đùm bọc Chí, từng hiểu rõ bản tính của Chí
nhưng bây giờ có chấp nhận Chí đâu. Trong một khoảng thời gian dài, họ đã quen
với hình ảnh Chí Phèo là một con quỷ dữ chuyên đâm chém, phá phách dân làng,
bây giờ linh hồn người của Chí đã trở về nhưng họ không đón nhận. Chí không có
cách nao xoá bỏ những vết mảnh chai trên mặt hắn, hắn không thể làm thay đổi
cách nghĩ, thay đổi định kiến của dân làng Vũ Đại, của xã hội về Chí được. Đó
cũng chính là sự kết án Bá Kiến một cách đanh thép. Lời kết án của một con người
hoàn toàn tỉnh táo về ý thức chứ không phải suy nghĩ của một người say rượu.
Chí đã hỏi và
tự trả lời: “Chỉ có một cách là …cái
này…biết không?” Chí vung dao đâm Bá Kiến và tự kết liễu cuộc đời mình. Chí
đã có hành động của một con người tỉnh táo với những suy nghĩ sâu sắc. Hành động
của Chí đã vượt khỏi suy nghĩ của tên địa chủ khét tiếng tàn ác, gian ngoan. Thực
ra trước đó Chí không có ý định đế nhà Bá Kiến nhưng việc đến nhà tên địa chủ
này không phải là việc làm thiếu suy nghĩ, đó là một quyết định đúng đắn không
phải do Chí quen đường mà là do sự chỉ đạo của ý thức con người tiềm ẩn trong
sâu thẳm tâm hồn Chí. Thực ra Chí hiểu khá rõ về con người Bá Kiến, về bi kịch
cuộc đời mình. Đâu phải vô cớ khi vừa đi ở tù vể, Chí đến nhà Bá Kiến gọi tận
tên tục ra mà chửi. Đâu phải vô cớ thỉnh thơngr Chí lại khật khưỡng đễn nhà Bá
Kiến “đòi nợ”. Tuy làm tay sai cho Bá
Kiến nhưng ngọn lửa căm hờn vẫn âm ỉ cháy trong Chí Phèo. Đặc biệt nó càng bùng
lên dữ dội khi hắn đã thức tỉnh về nhận thức và cảm xúc của con người, khi hắn
hiểu ra nguồn gốc bi kịch của cuộc đời mình. Do đó Chí Phèo giết Bá Kiến không
phải do say rượu mà do mối thù đã bùng cháy lên thành hành động dữ dội, quyết
liệt. Đó là hành động lấy máu rửa hờn của một người nông dân bị tha hoá, bị tước
đoạt quyền làm người nay đã thức tỉnh về quyền sống, quyền làm người lương thiện.
Nam Cao thật sự
rất tinh tường và sâu sắc khi ông thể hiện tất cẩ nỗi đau của Chí nhưng ông vvẫn
khám phá ra dưới đáy sâu thẳm của con quỷ dữ ấy là phần nguồi rất đáng quý, phần
con người bất diệt. Nhưng Chí sau khi giết Bá Kiến rồi quya lại tự sát. Vì ý thức
về nahan phẩm đã trở về, Chí không bằng lòng sống kiếp sống thú vật nưa. Chí
Phèo không chịu trách nhiệm về cái chết của Chí, mà thực ra Chí chết là do Bá
Kiến, những tên địa chủ cường hào tàn ác ở nông thôn và toàn bộ xã hội thực dân
phong kiến vô nhân đạo lúc bấy giờ. Cái chết của Chí là một bản án kết tội sâu
sắc, đnah thép cái xã hội đã bức tử sự sông, giết chết cuộc sống của những người
lao động lương thiện.
CÁI CHẾT CỦA CHÍ PHÈO
Nguyên nhân:
-Chí Phèo chết
là là do hệ quả tất yếu của tội ác mà bọn cường hào ác bá gây nên.
Nếu không có sự thâm độc, nham hiểm của Bá Kiến,
không có sự tàn bạo của nhà tù thực dân, Chí đâu thành “con quỷ dữ của làng Vũ Đại”, Chí đâu bị từ chối mối nhân duyên giản
dị với thị Nở, một người xấu dưới đáy của xã hội loài người, đâu bị cuộc đời xa
lánh, ghê tởm.
-Chí Phèo đã
thức tỉnh ý thức con người. Việc Chí Phèo tự sát không phải là hành động mù
quáng do hơi men mang lại. Đó là một bi kịch. Chí đã thức tỉnh tức là không chấp
nhận kiếp sống của một con thú hoang, một con quỷ dữ nữa. Hắn không thể đập
phá, đâm chém, doạ nạt con người được nữa. Chí muốn sống lương thiện nhưng
không thể được. Vì kẻ thù của Chí không phải một mình Bá Kiến mà là cả xã hội
thối nát và tàn ác đương thời.
Cái chết của
Chí là một kết thúc bi thảm và dữ dội, là giải pháp duy nhất trong tình trạng bế
tắc, bi kịch của Chí. Chí phải chết, vì Chí đã đòi lương thiện, đòi cái mà xã hội
tàn bạo lúc ấy không có, cái mà xã hội ấy luôn muốn tàn phá, muốn huỷ diệt. Nếu
Chí không chết, Chí phải tiếp tục thoả hiệp với những Bá Kiến khác, với giai cấp
thống trị tàn nhẫn, với xã hội vô nhân tính và phải trở lại con đường làm quỷ dữ.
Chí đã phải đánh đổi cả sinh mạng của mình để được làm người lương thiện, để được
sống kiếp sống của con người. Trước đây, để tồn tại, Chí phải bán cả bộ mặt người,
linh hồn người cho quỷ dữ. Nay, khi linh hồn người đã trở về Chí buộc phải chết.
Thật là một bi kịch! Nhưng hành động của Chí là sự “thức tỉnh trọn vện của nhân tính”. Chí khát khao lương thiện đến
cháy bỏng, Chí sẵn sàng đổi cả sinh mạng của mình để được làm người lương thiện.
Đây cũng là sự
thành công của Nam Cao trong khám phá và tái hiện số phận bi thảm của người
nông dân, trong việc thể hiện tư tưởng nhân đạo của mình.
Ý nghĩa cái chết của nhân vật Chí Phèo:
-phản ánh một hiện
thực nghiệt ngã của xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng 8: tình trạng
xung đột giai cấp rất gay gắt không thể đièu hà được, buộc phải giải quyết bằng
biện pháp quyết liệt.
- Cái chết của
Chí có ý nghĩa tố cáo mãnh liệt xã hội thực dân phong kiến không những đã đẩy
người nông dân vào con đường bần cùng, lưu manh hoá mà còn đảy họ vào chỗ chết.
-Thể hiện tư
tưởng nhân đạo của Nam Cao:
+Thương xót cho những người lương thiện có số phận bất hạnh.
+phát hiện, khẳng định bản chất tốt đẹp của con người
ngay cả khi tưởng như họ đã bị xã hội thực dân phong kiến tàn ác biến thành quỷ
dữ.
-Gieo vào lòng người đọc sự cảm thông, tin tưởng với người lao động và thái độ căm ghét những thế lực bạo tàn đã cướp đi những giá trị cao đẹp của con người, đẩy con người vào "bước đường cùng" phải đi đến cái chết.
-Cái chết cuẩ nhân vật Chí Phèo cũng thể hiện cái nhìn bi quan của nhà văn: chưa tìm thấy lối thoát cho nhân vật của mình. (Nhiều tác phẩm của ông có nhưng nhân vật chết do cùng đường: Lão Hạc chết vì miếng bả chó, anh Đĩ chuột chết vì nghèo...). Đây cũng là hạn chế của tác phẩm này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét