Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 14 - SỐ ĐỎ


Chương 14: 
ÔI, NHÂN TÌNH THẾ THÁI
NGƯỜI BẠN GÁI TRUNG THÀNH CHẾT,
QUAN ĐỐC XUÂN NỔI GIẬN

Ti hiu mayÂu Hoá cũng như ti nhà c c Hng, người ta bàn ra tán vào rt nhiu v vic ông Xuân Tóc Đ ca chúng ta... ngu nhiên đã có hai phái tán thành và phn đi rt rõ rt. Phái phn đi gm có cu Tú Tân, bà v ông phán mc sng, do ông Typn làm lãnh t. Phái tán thành có ông phán mc sng, cô Tuyết, bà v ông Típ Ph N, my cô khâu và gn tt c my bác th may. Như vy, chng cn phi nói, ai cũng biết Xuân Tóc Đ được đi đa s. Còn v phn c Hng, c bà, cp v chng Văn Minh, thì vào trường hp có th chê trách được là không có mt thái đ rõ rt. Nhng người y có th xem mnh bên nào thì ngã v bên y, thế thôi. vào mt tình thế chưa phân hc bch, rõ ràng, thì nhng người y phân vân là phi.

Phái phn đi có ông m thut Typn đng đu đã xoa tay sung sướng cho vic Xuân v hn nhà bà Phó Đoan, như vy thì tim may Âu Hoá tránh được cái nn có mt người nhơ bn. Nhưng phái tán thành thì li rt tiếc vic xy ra y coi như vy s thit hi cho thương mi, s ế hàng.

Và không hiu vì l gì, cái tin cô Tuyết sp ly Xuân c truyn t mm người n đến m người kia...

Chng biết c Hng có theo cái li c đin ca Chính ph là phao vic ra đ dò dư lun ca công chúng trước khi quyết đnh mt vic gì hay là không, nhưng k v mun biết dư lun thì đã tht bi, vì dư lun xôn xao lm, có khi li trái ngược nhau na. Người ch Xuân h lưu, người li ca tng Xuân dòng dõi bình dân. Vì l bình dân vi h lưu cũng khó phân bit, vì hai cái y rt ging nhau, nên phái này bo phái kia nhm ln và trái li...

Người chê Xuân vô hc, người li qu quyết rng v hc thc ca Xuân thì my ai đã bng! Người mun phá cuc nhân duyên y nói:

- Chính tôi đã được lão Vitor Ban mách ràng xưa kia, Xuân Tóc Đ ch là mt thng ma cà bông.

Nhưng người mun tán thành cho cuc y đã đáp:

- Ông có biết rng ngay bác sĩ Trc Ngôn cũng kính trng ông Xuân lm, vn coi ông Xuân như bn thân hay không?

Trước nhng dư lun như thế, c Hng mc du chưa biết s trí như sau, ch vic gt: “Biết ri! Kh lm! Nói mãi?...”

Trước nhng dư lun như thế, c bà ch đành ngán ngm th dài mà rng:

- Đ dò xem con bé đã hư hng chưa ri s đnh liu.

Và, trước nhng li căn vn ca b m, cô Tuyết nht quyết gi thái dod65 ca mt thiếu n đã gii phóng bng cách ch đim nhiên tr li: “Ông Xuân, đi vi tôi, ch là mt người bn giai mà thôi”.

Sau cùng thì, trước li khai ca cô em, ông Văn Minh cũng không th kết lun thế nào cho được. Giai gái t do giao thip vi nhau, như thế là mt du hiu ca tiến b, ca Âu hoá. Nếu ông nghi ng thì s có hi cho danh d ca ông, mt người ch trương Âu hoá. Cho nên du không bênh em ra mt, ông cũng không dám kết ti em ông đã hng ri! Ông thường than thm mt cách rt chính đáng rng: “Ôi, gi cái trách nhim rc ht ging văn minh cũng khó khăn nng nhc lm thay!”

Trong khi y Xuân c đim nhiên gi luôn my chc giáo sư qun vt, giáo dc mt cu con cu t cho khi hoàn cnh x6áu, c vn ca sư c Tăng Phú trong vic chn hưng đo Pht. Ch thnh thong có thi gi nhàn ri nó mi tt qua li hiu mayÂu Hoá đ mười phút. Nhng khi y, trước mt mt s đông người, nó đã khôn khéo công kích và ch bo cho bà ch cũ mt vài lilp, si mát, đ ray , đ ly oai chơi. Hoc nó sa cha mt kiu áo, bt b mt người th, tán tnh mt vài cô khách tân thi, trước đôi mt đ ngu nhng căm hn ca nhà m thut Typn. Hay là bt thn nó hi mt câu đi khái “Anh đc Trc Ngôn có li đây không? – Anh Joseph Thiết mun hi tôi mt vic gì, bo tôi đến đây kia mà!” H gp Tuyết thì nó gi mt thái đ lnh lùng, nghiêm trang làm cho Tuyết phi ti thân, và làm cho k khác phi tin hai bên có tình vi nhau vân vân... Trò đi cái gì bàn lm là nát, tranh lun lm li càng xa chân lý. Sau cùng thì không còn mt ai biết rõ cái giá tr ca Xuân là đáng khinh trng thế nào na. Người ta cãi nhau lm, đâm ra thâm thù vi nhau, thế thôi. Trong phái bênh vc Xuân, tu trung vn có người vì nh cái ơn được che ch, ch mun có mt c ch gì đn li Xuân. y là bà Típ Ph N vy.

Bui chiu hôm y, va nhà báoGõ Mõ ra, sau khi đã chén mt ba chó hm ra mn như mt thượng khách ca nhng v sư chân tu khác, mm còn sc nhng hơi men, mt đõ gay đ gt, chân n đá chân kia. Xuân Tóc Đ đương đi v, tình c gp bà v ông Typn cũng đương đi mt mình vi b y phc c l, vi mt kh s ca mt thiếu n xu s ly phi mt ông hăng hái ci cách xã hi và bo th nghit ngã gia đình.

B ma men ám nh, Xuân Tóc Đ lin cht nh mà rng:

- Ô kìa!Ami ơi! Đi đâu mt mình vy, bn ơi!

Nhưng bà Typn thì rt hài lòng v thái đ bình dân và mi m chưa thy ai dám có như thế! Bà trông trước nhìn sau, thy rõ ràng là ph vng người ri, mi dám bo dn đưa tay như mt tân n lưu tp s mà bt tay Xuân Tóc Đ. Bà nhanh nu nói:

- May quá, đương mun tìm ông thì li gp ông ngay đây. Sao đã lâu nay ít khi thy mt ông tim may Âu Hoá thế.

Vn mt ging khuếch khoác không đng đn như ca mt tân nhân vt tht s, Xuân à k l:

- Bn không biết rng tôi đ này nhiu công kia vic n lm hay sao? Nào là dy h đánh qun, nào là công vic th thao, li thêm cái anh Trc Ngôn chng ra gì y nh mình săn sóc đến cái giáo dc cho cu con bà Phó, li thêm lão sư c chùa Bà Banh c khn khon nh mình giúp toà son t báoGõ mõ , vy thì bn bo t chi sao được? Xưa nay ai cũng cho tôi là khinh người ri! Cho nên thôi thì công vic ci cách xã hi bng y phc đ cho anh Típ Ph N chu khó gánh vác ly mt mình cũng xong. Bn ơi, có hiu cho tôi chăng, hami ?

Nghe nói đến đó, bà Typn cũng bo dn dùng đến li xưng hô thân mt:

- Tôi vn hiu rõ bng d bn lm.

Hai người bt đu lng thng đi như mt ngưòi bn gái vi mt bn giai hn hoi. Ri bà Typn nói tiếp:

- Nhưn g mà hình như không phi vì my l y mà bn không năng đến hiu Âu Hoá, có phi thế không. Vi ai kìa ch vi tôi, bn rt nên nói tht. Tôi hi thế này khi không phi nhé? Có phi vì cô Tuyết không?

Xuân Tóc Đ lin chi cãi mt cách ngu di đ thú nhn mt cách gián tiếp:

- Sao thiên h c hay nói nhm thế? Tôi vi Tuyết cũng ch giao thip cao thượng như tôi vi bn đây thôi ch nào có tình ý gì!

- y thế mà ai cũng bo kia ch?

- Sao na?

- Người ta li đn rng c Hng mun gã Tuyết cho bn na!

Xuân Tóc Đ sung sướng hết sc. Đó là ln đu nó được báo tin như thế. Tuy nhiên nó cũng v th dài mà rng:

- Cái y mà tht thì chí nguy! Không biết t chi thế nào cho được lch s đy!

Bà Typn sng st mà rng:

- ! Thế ra bn chưa ưng kia à? Tôi tưởng mt người như Tuyết, đp, con nhà giu li tân thi, như vy, mà bn ly được thì tưởng thanh niên trí thc nước Nam ai cũng ca tng bn v cái tài đào m! Mà bn ly Tuyết thì còn cp uyên ương nào xng đôi hơn na!

Nghe nói, Xuân cũng thy vui tai lm. Nhưng nó cht nghĩ đến nhng c ch bán s n mà Tuyết đã ging rõ khác sn Bng Lai thì nó bng bun ru lm. Nó không thích mt na ch trinh, mc du người y khôn ngoan đến bc không đi nào nh d đánh mt c ch trinh.

Nghĩ thế, Xuân bèn th dài:

- Rõ tht đa nhân duyên, nhiu phin, lm não!

Bà Typn li nói:

- Gm, bn k tính tht! Kén v đến thế thì...

Xuân li làm luôn mt câu:

- Nhưng mà tôi s nht cái mc sng. Ly Tuyết thì còn có phen người ta có th đem tôi ra nu thành cao ban long.

Bà Typn cười v câu mai ma cay chua y. Bà cho thế là cái ghen bóng gió thường tình ca tt c đàn ông mà thôi, nên li nói mt cách rt st sng đ t d nh ơn, cái ơn được che ch lúc mun ăn vn tân thi:

- Nếu vy thì ra bn cũng chng màng gì đến cuc trăm năm y nh? Vy mà đã bao nhiêu người gièm pha bn, vu oan bn, nói xu bn...

- Ai thế? Nhng ai?

- Tôi ch nói, thêm thù thêm oán, mang tiếng đôi co mách lo. Bn ch cn biết có thế.

Xuân Tóc Đ hi gng đến mười bn na, cũng ch được tr li có thế, và bà Typn là mt người rt đng đn, mt người thuc hng không chu nhn mình là đôi co mách lo. Bà li tiếp:

- Bn phn tôi phi báo bn biết là bn b gièm pha, nói xu thì bn c nên biết thế thôi. H kêu bn nhng là con nhà h h lưu, vô hc thc, làm ngh nht qun, ngày xưa đã thi loa qung cáo thuc lu, và còn nhiu điu xu lm na, ê tr lm na.

Ngm nghĩ mt lát, Xuân Tóc Đ cười nht mà rng:

- Ghê nh! y là tôi mà h dám nói thế, còn nhng k khác thì không biết b đến thế nào na? Tôi là ai, đã có anh Văn Minh, bà Phó Đoan, ông phán dây thép, anh đc t Trc Ngôn, và bn na, hiu rõ cái hc thc ca tôi. Mà nhng nhi nói xu vu oan y ch ca thng Victor Ban y thì còn ca ai na! Nhưng mà Tuyết đã rõ tôi là hng người nào ri.

Bà Typn hi ngay:

- Ô! Sao biết thế? Hình như Ban thì đúng đy! Mà Victor Ban đã bo cho v hôn phu ca Tuyết biết, ri người y li viết chuyn y vào thư đ s nhc c Hng!

- Có biết sao Victor Ban thù tôi không? Xưa kia, khi còn hc trường thuc, tôi có giúp nó mi cách đ m hiu thuc. Sau biết rõ nó làm thuc lu bng đt thó thì tôi thôi, ri do thế nó thù tôi. Nhưng mà thù thế là ngu di, tôi ch s...

Sau khi yên trí đa v và hc thc ca Xuân ri, bà Typn đã đến lúc thy cn nói mt điu h trng đến danh d to tát ca Xuân:

- Này bn , tôi xin mách điu này thì bn gi kín nhé? C Hng bà kêu rng nếu gp mt bn bt c đâu thì cũng phi nh vào mt bn, tát vào mt bn đy.

Xuân đng dng li, kinh ngc hi dn:

- Tôi? Ph nh vào mt tôi? Tát tôi? Tôi là mt người đã cu sng lão già to nht nhà y, đã làm cho hiuÂu Hoá thnh vượng như thế? Người ta đn ơn tôi như thế? S đi thế thì... nói bn b li, ch... m kiếp tht!

Bà Typn cung quýt:

- y chết! Xin bn đng nóng ny thế!

- Thế thì tôi phi li ngay nhà bà y đy nh vào mt tôi mi được!

Bà Typn li càng s hãi đến hoá điên, hoá di, c giy ny lên:

- Chết! Tôi ly ông! Ông đng bo tôi nói.

Lúc y Xuân quên hn mình. Nó đã bt t tr. Nó ch còn thy lòng t ái ca k vô hc liu lĩnh... Vào nhng lúc liu lĩnh như lúc y, người ta có th đa gi mà đánh nhau đến chết người tht, vì bà Typn càng s hãi thì Xuân li càng làm già. Nó gi luôn hai cái xe:

- Cao su! Cao su! Mau lên hai cái!

Bà Typn càng ly van, nó càng thn nhiên. Nhưng xe đến ri thì làm thế nào?

Nó d bà Typn:

- Bà c đến vit ôi xem sao. Tôi không nói là bn bo thế đâu. V li chưa chc bà y đã dám nh vào mt tôi mà bn s lôi thôi mi chuyn.

Bà Typn đành lên xe vi tt c mi s lo ngi trên đi. Na gi sau, hai xe cùng đ. Hai người vào nhà.

Lúc y tình c nhà C Hng li có đ mt c t ngi trong mâm ăn mt bát cháo yến. C Hng đương nm hút thuc phin trước mt thng bi tiêm. C bà, v chng Văn Minh, cô Tuyết, cu Tú Tân, thì được ngi phòng khác, Xuân chào mt lượt mt lm lm. Nó đến bên giường c t hi to:

- Bm c vn mnh kho? Bm sau khi tôi cha cho c thì c không đau yếu gì na, không phi mi thy thuc gì na đâý ch?

C già ngng thìa, ch tr đáp:

- Cám ơn quan đc lm. T đ quan đc cha cho thì già vn kho mnh, mà chưa biế ly gì t ơn quan đc đy!

- Được , có gì mà phi nh ơn!

Xuân vênh váo ra ngoài, ht hàm hi Văn Minh:

- T đ tôi không li giúp được thì ca hàng vn đông khách ch?

Bà v Văn Minh đ li:

- Vâng, y có nhiu bà, nhiu cô hi thăm quan anh luôn.

Vn vênh váo, Xuând dút tay vào túi qun, nói di:

- Hi thăm làm gì? Tôi thì danh giá quái gì! H lưu! Ma cà bông! Nht banh qun, không đng đn, ch đáng nh vào mt!

C bà lm lét nhìn Xuân mt cách rt s hãi, ri đ đòn:

- y chết! Ai li dám nói thế! Sao quan đc li nói thế? Có điêù gì mà quan đc có v không vui thế? Hay nhà này có ai sơ sut điu gì?

Thy m đu du, Tuyết sung sướng, yên chí rng người sêu tết cô đã nói nhm. Victor Ban đã vu oan. Cô thì thào vi Typn v chuyn y.

Xuân vn đi đi li li, hm hc nói:

- Tôi ch mun được có người nh vào mt, tát vào mt!

Lúc y hai v chng Văn Minh đã ln rut lm, đã mun lt mt n ca Xuân lm. Nhưng có v ông Typn đy, thng bi tiêm đy, làm tan hoang thì hi danh d cho đi cô em. Hai người nhìn nhau, khó chu. Còn v phn c bà thì, thy con dâu như thế, c cũng đâm hong. Cái gin d cng ci ca Xuân, cái ơn ta cu khi c t, vic Tuyết, con gái mình phi lòng người ta, cái thư ca người v hôn phu, ngn y khiến c lung cung không còn phân bit được hay d phi trái. Không biết ra làm sao, c đành du ging:

- Mi quan đc ngi chơi. Nào nhà này có ai sơ sut l li gì đâu?

Xuân vn đi đi li li, gin d nói:

- Tôi mà đã ni gin thì có người chết! Tôi xu thì cũng ch ai đp!

Mi người đu im lng. Ai cũng s hãi không dám nói gì c. Xuân c lm lm cái mt, đi đi li li đ 10 phút na; ch có tiếng gót giy ca nó là phá tan cái không khí im lng ca gian phòng. Nó sp nguôi gin, đc chí thì v chng ông phán mc sng dt nhau vào làm cho nó cht nghĩ đến s tin năm đng mà nó có th dùng đ tr n sư ông tăng Phú mt chu chay... nay mai... Nó bèn ưỡn ngc nói:

- Thưa ngài, ngài là mt người chng mc sng!

Tt c mi người đu như là đin git. Ông phán giây thép ôm ly ngc ngã khuu xung đt, khc kh k l:

- Cha m ôí Đã đp mt tôi chưa? V tôi ng vi giai mà đến ai cũng biết c, c bàn dân thiên h đu rõ! Rõ đau đn kh nhc!

Xuân Tóc Đ chưa kp hong hót v cái trò đùa y mà li xoay ra bi kch như thế, thì trong màn, ông c già cũng nc mt cái to, ngã xung giường.

C nhà nhao lên, chia làm hai tp, mt thì đ c t, mt thì đ ông phán đng dy. C bà cung cung kêu van vi Xuân:

- Xin quan ln rũ lòng thương chy cha ngay cho c tôi.

C t rên rĩ nói như sp tt nghĩ:

- Không cn! Đ ta chết! Sng cũng nhc! Có chy cha thì chy cha cho cái thanh danh nhà tao, mà bn chúng mày đã trót bôi nh! Thế?

Ri c nc nc. Ri c a nước mt van ly Xuân... Nhiu người nói giúp c bà na, Xuân Tóc Đ thy nhng bi kch như thế, lin thú ti, nói mt cách thành thc rt nên tin.

- Thưa c, qu con vô hc, xưa nay nht banh qun, h lưu, không biết thuc !

Ri nó ra ca, chy thng mt mch như thng ăn cp.

C bà rt hi hn. Nhng người khác chê Xuân vì thù riêng mà quên mt lương tâm nhà ngh, thế là mt ông đc t không xng đáng, vân vân...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét