Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 10 - SỐ ĐỎ


CHƯƠNG 10:
 XUÂN TÓC ĐỎ THI SĨ
MỘT CUỘC TRANH NHAU MỌC SỪNG
TƯ TƯỞNG BẢO THỦ CỦA BÀ PHÓ ĐOAN
Sau khi ra phòng ăn đ tiêu th mt ba cơm tây rt sang trong y như nhng người Vit Nam thượng lưu khác, Tuyết li r Xuân đi bách b trong hoa viên ca khách snBng Lai cho tiêu cơm. S gp ông Victor Ban, Xuân thoái thác là mt... Tuyết gin di nói:

- ! Mình nói l nh! Khi người đếnBng Lai thì không phi đ người ta mt, nhung mà đ người ta chơi! Thi bui này là thi bui ca khoa hc, ca gân ct, ca th thao, thì mt thanh niên tráng kin như mình không được nhc mt, nht là mình li là ông đc! V li, thế là mình la di tôi đy nhế? Như thế mà t nhn là quý đàn bà như người Tây phương! Không biết nếu mình đã làm hi c mt đi tôi ri thì đến thế nào!

Trước nhng lý lun chính đáng y, Xuân li phi ngi nhm lên mà rng:

- Chúng tôi rt được hân hnh.

Xuân toan ra ngay, nhưng b Tuyết ngăn li:

- Hãy khoan!

Ri Tuyết bm đu ngón tay, lm bm tính:

- Mt bn gái, hai bn giai, ông Victor Ban, tt c là bn người!

Hí hng nhìn Xuân, Tuyết nói to mt cách ngây thơ:

- Nhng bn người, mình ! Nhng bn ngưòi đã phi nghi ng tôi là hư hng, thế có sung sướng không? Ch nay mai là có người đn đến tai thy đ tôi mà thôi! Hoc không thì ít ra cũng đến tai cái thng v hôn phu ca tôi! Thế cho bõ ghét.

Xuân ngây ngô nói:

- Thì ra làm cái ngh chng mc sng đã kh mà làm cái v hôn phu như thế cũng không sướng.

Tuyết cười khanh khách:

- Mình nói thâm thúy lm! Tht rõ là ngôn ng ca mt người thế k hai mươi chúng ta. Nhưng mà chưa chc tôi đã cho mình mc sng đâu mà phi s.

Ngng mt lúc, Tuyết li nói:

- À, thế ông vìa và bà c nhà thế nào?

Ngơ ngác mt vài phút đ đ thì gi hiu, Xuân mi nói mt cách bun ru:

- Anh chng may b côi sm.

- C ông chết, c bà còn hay c bà chết, c ông còn?

- C hai đu đã mt c.

Tuyết chp hai con mt lúc đ loé nhng ánh sáng hnh phúc, nói:

- C mt điu y cũng đ cho anh đáng mt ly tôi làm v đy! Tôi ly anh thì là tôi không có m chng! Sướng chưa? B côi sm như anh thế là tt s lm!

Xuân còn ngm nghĩ chưa biết nên đáp thế nào thì Tuyết li tiếp:

- Anh đng phân vân na, anh đc . Nếu hư hng di dt như s đông thì ngay lúc ny tôi đã di dt vi anh ri chú còn gì! Đng này tôi biết gi gìn lm, bao gi cũng thế.

Xuân cười nht, nói bông:

- Đng nào thì cũng phi mt ln...

Nhưng Tuyết cãi li mt cách rn ri:

- Thôi đi! Đ đến hôm tân hôn, anh li ct ti ln y à?

Li l khôn ngoan sc so y khiến Xuân Tóc Đ sung sướng lm, vì nó tin rng mai sau có ly Tuyết cũng không s mc sng na.

Hai người k vai nhau ra khi gian phòng, đi v phía vườn hoa. Nhưng cây hoa kèn, hoa mm chó, n sc s trên các lung nghìn tía muôn hng, rõ ra cnh Bng Lai tht s. Thnh thong, trên lp đá cui, mt vài chiếc hoa héo, rng xung t tơi...

Mt thiếu niên bé nh, mt hc hác như mt nhng nhà thi sĩ có tên tui, đôi mt l đ, cái thân th m o ln trong b Âu phc qun chân voi, c đăm đăm chiêu chiêu nhìn Tuyết... Cô này kh bo bn:

- Đây, xin gii thiu anh mt người mun chiếm trái tim ca tôi...

Mi nghe thế, Xuân cũng thy máu ghen chy lên đ c mt. Nó quay li nhìn. Thiếu niên hình như ch trông thy có mt Tuyết, nên c thoăn thot vung đôi qun chân voi đi theo sau. Tuyết kh nói:

- Mc k ngưòoi ta, anh! Mt nhà thi sĩ kia đy! người y không hi ai c.

Nói xong, sung sướng như nhng cô gái được có người mun bt chim, Tuyết c nhy tung tăng đ gim lên nhng đoá hoa rng trên đường cui. Nhà thi sĩ thì vn đi theo Tuyết thoăn thot... Xuân Tóc Đ mun quay li c cho anh chàng vô l y mt v, thì cht anh chàng ngâm nga rt to:

Nàng tiên ro gót trên đường cui,

Hoa thn! Đy đưòng rng t tơi,

Cái đp vn thường ghen cái đp,

M nhân gim nát nhng hoa – Hoài

Xuân nghe thế, sp sa đi lòng căm tc ra lòng kính trng, thì Tuyết cười khúc khích. Nét mt vn thn nhiên như nhng nhà thi sĩ can đm chu đng ni đng cay, thiếu niên li ngâm:

Chng được như hoa vướng gót ai,

Lòng ta man mác t tơi thay,

Vi vàng nht ly bông hoa nát

Đ áp cho lòng ni đm say!...

Ri nhà thi sĩ cúi xung nht bông hoa lên, dng chân đng yên, p cái hoa vào lòng bng hai cánh tay vòng tròn y như ôm mt người tình nhân tưởng tượng.

Không thy tiếng giy lo so trên cui theo mình na, Tuyết dng chân, quay li nhìn sau lưng... C ch ca nhà thi sĩ khiến Tuyết phi nói:

- Thế có cm không h anh? y anh chàng theo đui tôi đã my tháng nay ri đy. Anh chàng thì cm quá ri mà mình li không cm kia ch!

Xuân Tóc Đ nghiến răng hi dn:

- Có thc nó cm không?

- Thì li còn thế nào mi là cm na?

Trong óc Xuân lúc y có mt lung tư tưởng văn chưong chy qua. N t thy đáng h thn, nếu không đc thơ như k tình đch. Mà mun ngâm thơ thì nào có khó gì? Nó nh ngay đến nhng bài thơ nó đã đc lu lu my năm xưa, nhng khi còn làm ngh bán nói trước máy phóng thanhcho nhng nhà bán thuc. Nó bè bo Tuyết:

- Em mun anh ng khu bài thơ cho gã y không?

Tuyết v tay reo:

- Nếu được thế thì còn danh giá nào bng!

Xuân Tóc Đ bèn chp tay sau lưng, tiến đến nhà thì sĩ ngâm nga rt dõng dc:

Dù già c, dù u nhi,

Sương hàn nng gió bt kỳ - biết đâu?

Sin ra cm, st, nhc đu,

Da khô, mình nóng, âu su, ê...

Đêm ngày nói sng, nói mê...

Chân tay mt i, khó b yên vui.

Vy xin mách bo đôi li:

“Nhc đu gii cm” liu đi dùng ngay!

Xuân Tóc Đ còn mun đc lu lu na, nhưng thiếu niên vi xoa tay chu hàng:

- Xin li ngài! Thế thôi cũng đ là mt bài hc cho b nhân... thán phc! Vy đ ri b nhân luyn li trào phúng thì mi mong đi đáp ngài được!

Nói xong, nhà thi sĩ y cúi đu kính cn chào Xuân ri chun mt vi cái mt đ nhng h thn. Xuân đến gn Tuyết, được khen:

- Gii ơi, anh là mt bc kỳ tài! Tht là xut khu thành chương. Mà thơ như thế thì tht trào phúng lm, không kém gì Tú M. Nhưng mà thơ ca anh sao có nhiu mùi thuc thế?

Không biết ct nghĩa ra sao, Xuân bèn đ li:

- Đ biết đy.

Tuyết li t tr li cho câu hi ca mình:

- À phi ri! Ti anh đã hc trường thuc nên thơ ca anh cũng có mùi khoa hc ch gì! Tht là văn chương đc t đy.

Cùng vui sướng, c hai li sánh vai nhau đi lng thng v phía b bơi... Cht Tuyết s hãi, ri rít kh nói:

- Chết! Anh phán! Thôi, chc na, mình tìm tôi quanh trong này nhé!

Nói xong, Tuyết ln sau mt cây n ri trn mt.

Trước mt Xuân Tóc Đ, lúc y hin ra ông phán mc sng, cùng đi vi môt người đàn bà.

Hôm nay ông phán mày râu nhn nhi, áo qun nho nhã bnh bao, trông rõ ra v môt người mc sng vô tâm, thy cuc đi là vui v... Người đàn bà thì ăn mc li na tân na cu, trông có v ham mun cái hư hng ca ph n gii phóng li va nh tiếc cái đc hnh gánh vác ca ph n c h, mun rõ là hng người nào trong x hi cũng khó khăn thay!

Xuân Tóc Đ không biết đy có phi ông phán đi vi v không, vì nếu không thì cũng là s l khác. Mc k, c biết bn phn phi nói thì c nói, nó bèn kính cn chào c hai người ri đng ưỡn ngc ra, dùng cái ging thi loa xưa kia mà rng!

- Thưa ngài! Ngài là mt người chng mc sng!

Ông phán kinh hãi đến tái mt, p úng gii thiu:

- Đây, đây là... người yêu ca tôi, mà thôi!

Vì ngu di, Xuân ht hong mách:

- Thế à! Nếu vy thì may cho ngài quá! Thế thì hin nay bây gi v ngài có l đương làm cho ngài mc sng trong kia!

Ông phán li tái mt hơn na, tht thanh hi:

- Sao? Ngay trong cnh Bng Lai ny y à?

Xuân Tóc Đ gim chân xung đt, chán đi:

- Nhng vic như thế không cnh Bng Lai thì còn đâu na!

- Chết! Chết! Quan bác mau dn đ đến đy ngay mi được! Đi!

Xuân Tóc Đ ro cng đi ngay. Hai người lch bch chy theo, ri rít như nhng ai mun được mc đích nhng cnh ái tình ca người khác. Đến cái ca bung y thì Xuân dng li, đưa mt cho ông phán mc sng. Ông này va th va gõ ca, 15 phút, cánh ca hé m ra. Ri bên trong có tiếng đàn bà the thé rít lên: “Gii ơi! chng tôi!”. Ri ông phán hc hc:

- Đ khn nn! Đ chó đu!

Xuân Tóc Đ và người đàn bà kia thp thò đng bên ngoài. May sao lúc y thiên h mi bơi, li, tm h c. y là vì ông phán thp c bé ming nên tiếng than không thu đến tri vy!

Người tình nhân lúc y đã mc được qun áo, khôn ngoan mà hi du:

- Kính chào ngài! Bm thế ra ngaì là người chng?

Ông phán phát bn mà rng:

- Tôi không là người chng thì tôi còn là con chó gì na?

Người tình nhân li cúi đu kính cn có ý công kích ông phán v mc xã giao:

- Chúng tôi rt hân hnh... Bmngài, ngài là người thượng lưu, trước sau tôi vn gi l đ vi ngài, thưa ngài!

Ông phán h thn cãi:

- Thưa ngài, dù tôi là người mc sng thì tôi cũng vnlà thượng lu trí thc ch?

- Vâng, y ngài c du dàng thế cho! Vì nếu mc sng thì không phi lnnày là ln đu, vy ngài ni nóng cũng vô ích, ch t thiên h cười c đôi chúng ta mà thôi. Thưa ngài, qu thc hôm nay tôi vn kính trng v ngài!

T y tr đi, hai bên đu hết sc l phép vi nhau đ t cho nhau biết cùng là thượng lưu nhân vt. Tuy nhiên ông phán cũng tr v mà nói:

- Thưa ngài, dù là v tôi đây kia đã mc qun áo vào như thế kia ri, thì tôi cũng không dám chc. Là vì c nhân đã dy:Nam đáo n phòng nam tt đãng, n đáo nam phòng n tt dâm.

Biết rng trước lý lun cng ci đến như thế thì chi cãi ti gian phu ca mình cũng khó lm, người tình nhân bèn cãi:

- Thưa ngài, mc sng không phi là cái xu, nhưng ch là cái chng may, mt cái tai nn vy. Như Nã Phá Luân đánh Đông dp Bc như thế, li đp giai như thế mà cũng mc sng thì ngài bo sao?

Thy mình được bc lên ngang hàng vi Nã Phá Luân, ông phán mc sng cũng có h d đôi chút. Tuy nhiên ông cũng nói:

- Bm ngài, dù là xu, dù là chng may, thì mc sng cũng là chu thit hi. Vy ngài đnh mc sng cũng là chu thit hi. Vy ngày đnh đn bù tôi ra làm sao? Hay tôi phi nh đến pháp lut?

Nghĩ ngay đến s Cm, tin đăng trên các báo, người tình nhân vi cha:

- Bm ngài, chính tôi mi là người mc sng!

Ông phán sng st:

- ! ! Có th như thế được chăng?

- Bm chính thế! V ngài bo vi tôi là chưa có chng và vn nhn tôi là chng! Bây gi tôi mi được cái tin sét đánh đau đn là người đàn bà y đã có chng! tht qu nhiên ngài li đây đnh bt qu tang chúng tôi, ngài đng có chi! Nghĩa là v ngài có hai chng. Bây gi tôi mi biết tôi cũng là mt người chng mc sng, thì ngài bo sao? Ai phi đn ai? Ai thit hi?

S quá, ông phán giy đây đy:

- Tôi không biết! Tôi không lôi thôi! Ông Xuân, xin ông làm chng cho tôi rng tôi là người chng mc sng...

Xuân cúi đu nhã nhn:

- Chúng tôi rt hân hnh.

Thy nguy, người tình nhân do già:

- Bm, thế này thì chưa biết tôi hay ngài b thit hi... Vy thì có l tôi phi đi hi lut sư mi được. Thưa ngài, đã là viên chc thì ngài phi hiu lut, phi trng pháp lut hơn người khác.

Nghe thy nói đến thy kin, li s mình trái lut thì t không còn là mt viên chc gương mu trung thành na, li không hiu mình có trái lut không, li s người ta bt được qu tang mình mun bt qu tang người ta, ông phán bèn nháy mt cho người yêu, bt tay tình nhân v ông, l phép nói:

- Thôi, kính chào ngài, rt mong có phen tái ng...

Ri ông ro cng ra khi cnh Bng Lai như người đi trn, có người tình nhân ca ông lo đo theo sau. Riêng v phn Xuân, thy nói đến lut sư cũng đâm hong, s lôi thôi đến mình, thì đu chng phi li phi tai, nói cũng cm c đi nt.

Tìm thy Tuyết ri, nó ht hong nói:

- Đi, ta đi ngay không thì lôi thôi to bây gi! Tuy chưa hiu rõ, Tuyết cũng kinh hoàng mà chy theo Xuân. C hai ra đến cái cng Nht Bn thì li thy ngay cái xe ô tô ca bà phó Đoan đn sng sng.

Bà này nhy xung, gi Tuyết, nói to:

- À, cô này đã có ngưòi sêu tết ri, th là không có phép!

Tuyết bĩu môi, ch Xuân:

- Người này ch là mt người bn trai ca tôi, thế thôi! Không hơn không kém.

Ri Tuyết nhy lên mt cái xe cao su, mc k Xuân vi bà phó Đoan...

Bà này bo Xuân:

- Như ý tôi y à? Con gái bây gi hư lm, ch ăn chơi thôi, Đàn bà thì phi biết tòng nht nh chung, thế nào là tam tòng t đc, thế nào là trinh tiết đc hnh?

Thy Xuân câm ming hến, bà liu mà nói:

- Còn ông, thì ông phi đng đn, đng có tìm cách hi mt đi người ta. Đã có người sêu tết người ta, thế là người ta đã có chng ri. Phương ngôn có câu: Giai tân gái hoá thì chơi, đng nơi có v, đng nơi có chng!

Nghe đến đây, cht nh đến mi s lôi thôi lúc ny, li cht nh đến bà phó Đoan đương goá chng, Xuân Tóc Đ p úng nói:

- Thưa bà, bà tha phép cho, nếu bà không trinh tiết vi hai ông chng như thế thì... bmt ôi cũng mn phép mà... phi lòng bà ri!

Bà phó Đaon tm tm cười mng:

- Ê! Ê! Rõ đ ê tr cha!

Ri bà lên xe, bo tài xế phóng nước đi.

Bà đi trn ái tình.

Xuân Tóc Đ phi t giã cnhBng Lai , cuc b v hiu Âu Hoá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét