Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 9 - SỐ ĐỎ

CHƯƠNG 9: CẢNH BỒNG LAI TRÊN CÕI THẾ
MÔN TRIẾT LÝ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ NGOẠI TÌNH
GƯƠNG “BAN SỬ NỮ”


V phía tây thành Hà Ni có mt cái h mà người ta chu khó ngăn đôi thành mt con đường cho nó thành ra hai cái h. Con đường y là con đường C Ng, ni tiếng khp x, trong hai mươi triu đng bào không còn ai là không biết; vì nhng thiếu n hoc khuê các hoc không, cùng nhng sinh viên trườn cao đng hoc trường lut hc, hoc sinh viên không trường nào c, thường đêm đêm đem nhau lên đó đ làm nũng vi nhau, đ nt sát nhng chế đ gia đình ca nhau, đ vài tháng, đ ri sau cùng, thì r nhau nhy xung hai cái h đy.

Thot đu người ta hay nhy xung H Tây, nhưng vì H Tây sâu lm, nhng k t t chng may phn nhiu không my ai thoát chết c, thành th người ta bo nhau nhy xung cái bên cnh là h Trúc Bch nông hơn. Vì l nhà nước cũng khôn, đã cho trng my cái bng ln“Cm ngt đ rác xung H Tây” nên h Trúc Bch li càng đt khách. Đêm đêm, nhng bác ph xe ế khách, nhng k trai tráng biết bơi mà tht nghip, thường lên ch đy đ h nghe thy tiếng kêu thm thương ai oán: “Ai cu tôi vi!...” là nhy ùm xung, là vt ngay được mt tiu thư đp nõn lên, ri đến bóp Hàng Đu lĩnh tin thưởng, và sau cùng, thy nh mình đăng trên báo kèm vi nhng cuc phng vn m ti. Vì nhng l y, h Trúc Bch chng bao lâu mà tr nên mt cách oanh lit, là mt sân khu ca tt c nhũugn tn đi thm kch ca nhng cnh đa ngc gia Hà Thành, là nhng gia đình Vit Nam, nhng tr lc tai hi cho nhng cuc t do kết hôn, t do ly hôn, tư do ci giá, t do tc huyn... H Trúc Bch c là mt th hàn th biu, thi khc biu v nhng bi kch mi cũ xung đt, cá nhân, gia đình, hy sinh, giác ng, áp chế, gii phóng mãi mãi, mãi mãi, nếu không có mt nhà thương yêu nòi ging xây ngay trên b h y mt khách sn mà Tây phương có l cũng thèm mun, là khách snBng Lai .

Mun cho làn không khí trên h tr li trong sch như xưa, ngày khánh thành khách snBng Lai , chính ph bo h đã ra lnh cho tt c các trường n hc dy n hc sinh nhy múa đ làm tiên giáng thế, đ gii thoát cho mt vài linh hn chng may chết vì t t.

Thành th khách snBng Laicũng được ni tiếng y như đường C Ngư và h Trúc Bch. Nhng người Vit Nam hoàn toàn, nhng người Vit Nam biết t trng thì phi có bn phn là khách hàng ca khách sn y ít ra là mt ln, nếu không mun b nhng bc trí thc tân tiến khinh b là dân vong bn, vong quc vân vân...

Bi vy, hôm nay Tuyết và Xuân r nhau lên đây, cô thì vì tư tưởng gii phóng mun b mang tiếng là hư hng, cu thì vì cái trách nhim nng n mun làm hi đi mt tiu th khuê các. Khi vượt qua cái cng xi măng xây theo li Nht, Tuyết bo Xuân:

- Chúng ta s thuê chung mt gian phòng! Chúng ta s ăn ung vi nhau! Khiêu vũ vi nhau, đánh ping pong vi nhau, chèo thuyn vi nhau. Tôi cn phi làm tt c mi ngưòi được trông thy là đi vi mình, mình .

Xuân mun tìm mt câu rt văn hoa đ đáp, nhưng ch nh được thói quen cea ông Typn lúc tiếp khách hàng n, bèn nói:

- Chúng tôi rt hân hnh.

V mt ngây ngô ca Xuân khiến Tuyết tưởng thế là mt li pha trò tài tình! Cô c cười rm rĩ như nhng ph n t nhiên tân tiến và ngt ngho nói:

- Gii ơi! Anh đc có duyên quá đi mt!

Hai người lng thng đi qua vườn hoa, t nhiên như mt cp tình nhân chính đương thc hành mt cuc tình duyên vng trm. Tht nhiên, Tuyết li nói:

- Ta hãy ngon du khp cnhBng Lai ri hãy thuê phòng!

Khách snBng Lai , tht vy, là mt toà lâu đài đ s trong đó có đ các b phn có th ban hnh phúc cho tt c nhng người Vit Nam nào tha xu tiêu! Mt tp kiến trúc sư đã góp sc đu trí đ xây toà nhà phi thường y mt na trên mt đt, mt na trên mt nước, có bao lan ngi trên mt h đ quý khách ngi xem bơi thuyn, xem bơi li... Trong vườn hoa thì nào là sân qun, sân ping pong, b hơi.... Trong khách sn có phòng khiêu vũ, máy vô tuyến đin. Cơm cho khách thì cơm Tây, cơm Tu, nem ch, đ c! Ai cũng có th trong khu vc y thôi là đ hưởng hết mi thi v ca cuc tân sinh hot, mi cái phong lưu lch s ca đt đế đô văn vt, min là người y có xu... Tht vy không có khách snBng Lai thì tht là mt cái quc sĩ cho người Vit Nam, đi vi con mt ca người ngoi quc. Nhng bn trưởng gi vô công ri ngh phi hn hò vi nhau đây thì mi không thy đi là đáng bun. Ngoài s sáu chc gian phòng ng, khách sn còn có đến hơn chc thiếu n đi bán ái tình, nhng con gà mái thượng hng xa x, theo h thng các khách sn nhng nước văn minh.

Ba y, tuy cũng nhm ngày ch nht, nhưng mi có tám gi sáng nên khách khúa chưa đến đông. Mt vài người đánh qun. Mt vài người đánh ping pong. Đ chng năm sáu giai thanh gái lch ngi gii khát trên bao lan nhìn ra h. Ba con gà mái thượng lưu ca khách sn ăn mc trá hình ra tiu thư khuê các đ r bn mày râu đi tm... Tuyết và Xuân lên thm gia lúc mi người nói bông nói đùa vi nhau. Mt cô gái mi đng lên bt tay Tuyết và Xuân, ri gii thiu cho c bn:

- Xin gii thiu các ngài, đây, ông Xuân qun lý tim may Âu Hoá, mt nhà ngh sĩ, đo đn khéo, chế nhiu kiu áo rt đp, ch em chúng tôi được hưởng cái tài trí ca ông đã nhiu lm.

Mt nhà thiếu niên kính cn hi:

- Thưa ngài, vy ra ngài là đng s ca ông Típ Ph N?

- Vâng!

Gia lúc y, ông ch khách sn, vi b qun áo đi tic chy ra. Xuân Tóc Đ tái mt, ch mun chy trn. Tuyết gii thiu:

- Anh đc Xuân, bn giai ca tôi... ông Victor Ban, ch nhânBng Lai .

Ông Victor Ban kinh hãi cúi đu rt thp, bt tay Xuân Tóc Đ xong thì đng ngây mt ra như người bng g. Tht vy, chính s nghip ca ông, cũng là kỳ l, t khi ông làm Vua Thuc Lu và ch timBng Lai ... Vy mà người y bây gi li là đc t thì tht không th tưởng tượng được!

Sau khi làm ngh cưỡi nga thí mà không pht, ông Victor Ban nhn thy sóng văn minh tràn sang x ta bng nhng vi trùng giang mai và lu, bèn đi ngh. Ông ta tìm mt ít ban miêu, mt ít du bch đàn, mt ít đât thó na, chế to ra được mt môn thuc lu rt hiu nghim. Vì l cũng như các ông Vua Thuc Lu biết t trng khác, nghĩa là không bao gi cha cho các bnh nhân khi như li cam đoan, ông mi hai năm, đã tr nên đi phú. Có tin ri, ông xây ngay mt cái nhà săm vĩ đi ngoài châu thành Hà Ni cha được chc gái giang h. Nhng thiếu niên tráng kin lành mnh đến đy ri thì li được bn gái giang h gi tr li hiu thuc ca ông Victor Ban. Khi ri thì h li đến vi bn gái giang h, thành th h làm nhng cái thoi đưa t nhà săm đến phòng khám bnh... Và như thế thì ông Victor Ban càng giu ch sao? Ông đt đi lý khp các tnh ca ba kỳ. Xe hơi ca hiu thuc ông chy khp các ph phường, máy phóng thanh ca ông luôn luôn nhc cho đng bào biết rng ai cũng di tinh, lãnh tinh, mng tinh, mc thiên truy, mc bch đái, tim la, lu kén, lu nhit, hoc v phi, thng da dày, rách tim, đau mt, thi tai, vân vân... Mi nghe qung cáo ca ông, nhng người vô bnh cũng tưởng mình sp chết, và mua thuc, và cm ơn ông ch ông cu nhân đ thế, thương yêu chng tc. Thành th, ông được đ 20 triu đng bào biết đến tên tui...

Thế ri, mun ban cho cái di đt đy nhng vi trùng hoa liu này mt cnh Bng Lai, cho chúng sinh quên bt nhng s đau đn, rc but nhng vết thương... ông mi m ra khách sn Bng Lai.

Mi cách đây vài năm, thng Xuân kia, cái ông đc Xuân kia ch là mt thng ma cà bông, mà ông đã thuê hai hào mt ngày đ ngi trên mũi ô tô mà thi loa, mà gào thét nhng ch: di tinh, mng tinh... vào máy phóng thanh, mày bây gi đã là bn giai ca cô con gái út ca c Hng, mà li là ông đc! Tht quá sc tưởng tượng.

Hai bên đương lm lét nhìn trm nhau, may sao cho Xuân là cô gái mi li hi:

- Ca hàng ca ngài đ này có đông khách không?

Tuyết đ li:

- Đông nht! Vì thế, anh y thôi hc, vì người ta dy mình có ra gì, mà cái trường thuc đây có ra gì, mà bo hc! Bây gi anh y ch tiêu khin bngten – nít.

Mt thiếu niên nhìn mãi cái đu tóc y ri l khép hi:

- Thưa ngài, tóc ngài nhum bng th thuc hoá hc nào đy thế ? Bm đp lm, tht là hp thi trang! Chúng tôi cũng mun nhum tóc mà không biết thuc... Giá li hơi un quăn na thì tuyt đp.

Xuân đáp:

- Nếu ngài li timÂu Hoá ca tôi thì tôi s mách dùm cho.

Cô gái nhìn Tuyết phê bình nnh:

- Rõ khéo cái anh này! Ông y ch trương cái hp thi, nhng mt lch s, thì hn tóc ông y phi đp li còn khen phò mã tt áo!

Ông Victor Ban hi Tuyết:

- Quý nương lên chơi cht lát hay c ngày?

- Tuyết thích khuu tay vào mng m Xuân hi:

- Này! Ông bi giai đnh c ngày hay vui chơi đây vài ngày nào?

Xuân ngm nghĩ, không biết mun làm hi đi mt người con gái t tế thì mt my ngày hay ch đ na gi thôi cũng đ, lin đáp:

- Đ chc na ăn trưa ri s liu.

Ông Victor Ban quay đi thì mt thanh niên lch s khác đng lên:

- Thưa ngài, tôi rt được hân hnh nếu ngài cho tôi hu ngài vài séc.

Thế là c bn kéo nhau ra ch sân qun. Trong mt tiếng đng h, Xuân Tóc Đ đã h ni thiếu niên. Nhng tiếng v tay luôn luôn tăng thanh thế cho nó trước mt Tuyết. Nhng cách nm banh, vt banh, mt li cm vt kiu cách, mt c ch làm b, đã đ khiến Xuân có nhũng dáng điu ca mt phong lưu công t, ít ra cũng là con mt ông tng đc như nhng tài t qun vt khác. Lúc ông Victor Ban chy ra ngó mt phút thì nhng li khen ngi Xuân ca khán gi bt ông ta ng ng d thường mình nhm, rng ông đc Xuân này không có mt my may dính dáng gì đến cái thng Xuân thi loa ca mình my năm xưa.

Xong cuc, nhng tay bi trn đu t li kính phc Xuân và ước ao s được có ngày tái ng. Tuyết thy rng Xuân không nhng đáng là bn giai mình mà thôi, nhưng giá có làm hi c mt đi Tuyết mt cách tht s thì cũng xng đáng lm.

Khi hai người vào cái phòng riêng thì Xuân nm đ ra, vì mt. Thái đ l phép không th tha th được như thế Tuyết ngi lên tay ghế, bun ru. T nhiên thy phòng bên cnh có tiếng đàn bà hát vang lên:

- Dè... đ... dà... múa...!

Mông Pế y Pa rí!... (1)

Tuyết đang lng tai nghe kinh ngc thì Xuân rên rĩ gi:

- Em ơi, em!... Tuyết ơi! Tuyết!

- Im đi! Hình như là... như là... Gii ơi... ch tôi! Hoàng Hôn!

Câu nói y làm cho Xuân ngi nhm lên, s hãi hi:

- Chết! Ai? Bà Văn Minh y à?

- Không! Kh ch! y là ch tôi, ch phán dây thép y mà!

- Thế à? Thế có ông phán mc sng đy không?

Tuyết ngơ ngác hi:

- Soa anh biết rõ thế? H? H anh? Sao anh li biết Hoàng Hôn có hai mi tình?

- Sao li không biết?

S thc, lúc y có Hoàng Hôn, v ông phán mc sng, đương bù khú vi nhân tình phòng bên cnh, tht không ng rng Xuân và Tuyết bên này lng tai nghe...

Người nhân tình nói:

- Mình , tôi không mun tình thế này c kéo dài ra mãi, nguy him lm.

Cô Hoàng hi vn mt cách căm tc:

- Thế anh mun gì na nào?

- Tôi mun mình... chúng ta ly hn nhau!

- Nghĩa là tôi xin ly d chng tôi?

- Ch gì na?

- Không, thưa ông . Tôi ch mun mình là người yêu ca tôi thôi! Mình là chng tôi na? Mình là chng tôi? Thế thì mình li mc sng mt! Chng thà c đ hn mc sng h mình có hơn không?

- Chết chết! Đàn bà gì li có th đàn bà có nhng tư tưởng đến thế!

- Sao? Làm sao? Ch có đàn ông là không bao gi có nhng tư tưởng đến thế mà thôi! Ch đàn bà, đi bây gi, ai cũng nghĩ như thế c! Có chng thôi mà không có nhân tình? Thế là hèn, là xu, là không có đc hnh gì c, không có thông minh nhan sc gì c, nên chng ma nào nó thèm chim! Nếu tôi không có nhân tình thì bn hu tôi s khinh b tôi, tôi còn sng vi đi sao được? Có ăn có tri mi gi là trâu ch? Thế mà tôi cũng gi trinh tiết vi mình, không có ai là nhân tình th hai na, thì mình nên cho là hnh phúc ri.

- Thì sao mình không kêu là gi trinh tiết c vi chng mình có được không?

- Chú sao li không! Gi trinh tiết vi c hai người! Chng và nhân tình! Nếu không th được thì là cái gingy chúa còn là đàn bà sao được na!

- Ch s có phen nó biết...

- Ch đi nào! To hoá sinh ra nó mc sng thì sao li biết được. Nếu cú có biết thân cú hôi thì cú đã ch hôi!...Dè đ, dà múa! Mng á măng, mng mà rrrít! (2)

Thế ri người đàn bà ngoi tình c hát c bài “Tôi có hai cái tình” mt cách véo véo, von von...

bên này, Xuân nói thm vào tai Tuyết:

- Tht là mt người đàn bà đc hnh! Xng đáng! Tân tiến!

Thy Xuân khen ch mình, Tuyết hoá ra ghen mà rng:

- Còn tôi thì d thường...

Xuân hôn Tuyết mt cái rt kêu, ri kh nói:

- Tuyết cũng đáng quý trng như thế!

Được thế, Tuyết lên mt, bĩu môi nói:

- Nhà tôi là mt nhà sang trng, văn minh, my ch em phi ging nhau nhu đc, nếu không thì còn ra cái th thng gì na?

Xuân li ph1ong tay lên ngc Tuyết nhưng ln này li b c tuyt:

- Mt ln thôi ch? Đã biết không là cao su ri thì thôi ch?

Xuân Tóc Đ còn đùa nh bng nhiu cách khác na thì Tuyt li dnc húng rng bng d đàn bà là khó hiu, vì c im.

Hai bên c va đùa nghch nhau, chc chc li nói mt cách thành thc đáng khen:

- Chúng ta yêu nhau mt tm ái tình cao thượng...

- Đôi ta yêu nhau bng th linh hn trong sch.

Mãi cho đến khi Xuân Tóc Đ mun xin cái“ân hu cui cùng” thì Tuyết đng lên gin d:

- Im! Đ yên! Không bao gi tôi cho mình cái ân hu cui cùng. Mình không phi là người lch s! Tôi không di dt như nng cô gái ngây thơ đâu! Ít ra tôi cũng đã là mt trang bán s n!

Xuân Tóc Đ ngây người ra không hiu. Tuyết nói nt:

- Nghĩa làDemi Vierge ! Nghĩa là còn tân mt na!

Xuân ngây ngô hi li:

- Còn mt na cái tân thôi? Còn mt na ch trinh thôi?

Tuyết đài các đáp:

- Ch li gì! Chú khi nào li mt tân hn được! Ch khi nào li đ cho ngày nh h thy ln ct tai được!

T đy tr đi, Xuân ngoan ngoãn đng đn khác trước. Nó đã hiu Tuyết là mt bán s n hoàn toàn đáng mt đàn bà nước Nam vào thế k hai mươi, ch không phi s thường.

--------------------------------------

(1) Mt bài hát ph biến trước cách mng: Tôi có hai mi tình, T quc tôi và Paris...

(2) Tôi có hai cái tình! Nhân ngãi tôi, chng tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét