Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 11 - SỐ ĐỎ


Chương 11: CUỘC KHÁNH THÀNH SÂN QUẦN
XUÂN TÓC ĐỎ DIỄN GIẢ
VIỆC SỬA SOẠN MỘT CUỘC HÔN NHÂN


Bui khánh thành cái sân qun riêng ca bà Phó Đoan trong vườn hoa nhà tht là mt ngày đáng ghi vào lch s th thao ca nước Vit Nam. Theo như nhng cuc khánh thành khác, cũng có tic trà, có rượu sâm banh, li có c “chúc t” na.

Hp mt ti bui tic, có t ông Típ Ph N cho đến v ông ta t Tuyết cho đến anh rut cô ta là cu Tú và ch rut cu này là bà phán v ông mc sng – nguyên là cô Hoàng Hôn – và c nhà chính tr bo hoàng Joseph Thiết na.

Ông này coi c bn chung quanh ông ch là dân chúng, còn mình là mt nhà lãnh t, mt nhà chính tr và mt nhà chính tr thì tht s thì bao gi cũng nghĩ đến quyn li ca quc gia mà khinh b nhng cái th hiếu và lòng ham vui thú ca dân chúng. Gia lúc mi người cười nói n ào, ông Joseph Thiết gi mt t báo Pháp ra, sung sướng hưởng cái khoan khoái ca vic ông Léon Blum b môn đ ca nhà bo hoàng Maurras đánh cho chy máu hai bên thái dương. Nhưng, nhng người chung quanh ông cũng chng ai đ ý xem ông đương làm gì.

Đi li, ông Joseph Thiết coi như lúc y không có nhng người khác na, cũng như nhng người khác coi như lúc y không có ông. Ba tic y ch còn thiếu mt có cu Phước (Em chã!) thì là đ các nhân vt thượng lưu trong xã hi.

Khi hơi men đã ngà ngà, khi đám người thượng lưu y đã hơi hơi không được thượng lưu my tí, thì ông Văn Minh nâng cc đng lên... vi cái thân hình m yếu:

- Thưa các bà,

Thưa các cô,

Thưa các ngài,

y thế là ông Văn Minh nói nhai nhi đến gn mt gi đng h v lch s th thao ca nước c Hy Lp, phong trào th thao x ta, vn mnh ca nòi ging nếu không th theo và nếu có th thao, bà phán (xin hiu ngm là bà Phó Đoan) tiu s ca bà, nhng tư tưởng tân tiến ca bà, c ch đáng làm gương ca bà trong khi làm cho sân qun đ phng s mt công cuc th thao ca gia đình, trào lưu th thao ca ph n t khi có cuc “tiu thư đi b” vân vân... Gia bài “chúc t” có đon ông Văn Minh công kích kch lit nhng người tha tin mà làm đình, xây chùa, tô tượng đúc chuông, nhng k h lu vy.

Ông kêu đng bóng cũng là mt li th thao, nhưng li y đã bt hp thi trang.

Trong lúc y, ông nhà báo cp tiến vi xã hi và bo th vi gia đình vi vàng ly bút máy và s tay ra ghi chép, coi nhng li l quý hoá y ta h bt ming mt vĩ nhân mà ra...

Ri ông Văn Minh li khái lun v nhng bn phn ca người đàn bà lý tưởng có nhng gì khiến bà Phó Đoan phi yên trí rng mình là mt người đàn bà lý tưởng. Sau cùng, đon chúc t kết lun bng s din gi gii thiu vi mi người: Xuân Tóc Đ, mt thanh niên gương mu, mt giáo sư ten – nít vi tt c nhng danh d mà cái chúc y được nhn. Nói tóm li, bài “chúc ty có đ điu kin là mt bài ca mt nhà đi văn hc, đi chính tr, vì trong đó có đ mi điu, thêu dt, ba đt, phóng đi, huyn hoc, gi di bng nhng danh t điêu trá ca văn chương. Mi ngưòi v tay tht là đích đáng.

Nói xong, ông cháu r ngi xung mt cách nghiêm trang nhã nhn ngm như đa s din gi khác đ bà dì đng lên đáp li. Bà Phó Đoan cm ơn din gi và các cô, các bà, các ngài đã vui lòng đến chng kiến ba tic khánh thành cái sân qun ca bà mà bà ước rng lúc nào cũng đông...

Mi người li v tay...

Vì ln đu vào mt ba tic có nhng nghi l như thế, được hưởng nhng cái danh d mà chính nó cũng không biết, Xuân Tóc Đ tưởng mình không phi đáp li gì ai na, c vic v tay tht kêu. Ri ung luôn mt hơi sâm banh mt cách t nhiên nht đi, không đ ý rng ai cũng đương nhìn mình chòng chc. Sau cùng nó khoanh tay ngi im.

Thái đ to hưởng kỳ thành y làm cho mt s ít người bt mãn. Bà v ông phán mc sng, đng lên nói mt cách ranh mãnh.

- Bây gi hình như đến lượt ông Xuân, nhà giáo sư qun vt.

Ông Típ Ph N cũng được dp tr cái thù riêng ca ông bng my câu:]

- Điu y tt nhiên! Khánh thành sân qun thì tt nhiên bao nhiêu danh d vào giáo sư qun vt c! Vy xin ngài đng nhũn nhn quá mà c cho chúng tôi đươc nghe qua mt đôi câu văn rt văn hoa ca ngài!

Ngi bên cnh Xuân, Tuyết cũng vô tình thúc gic:

- Nói đi, anh đc! Nói rt văn hoa vào cho thiên h h biết tay!

Không biết thế nào là phi, như mt cái máy có người vn, Xuân Tóc Đ đành đng lên, cc rượu vn nâng trên tay... Nói? Thì nó vn nói to lm, mà li không bao gi s khán c, nht là không bao gi thn, mt kiu kin c yếu ca nhà hùng bin. Nghim như xưa kia, lúc bán phá xa, làm lính c chy hiu rp hát, làm ngh thi loa cho ông Vua Thuc Lu Nam Kỳ, nó đã quen cái mm đàn áp, chinh phc, và làm rung đng công chúng hơn ai...

Nhưng đy không phi là điu ct yếu... Phi, đành là phi nói, nhưng phi biết nói gì mi được...

Sau ba phút trm tư mc tưởng, vn thông minh tính bm, Xuân Tóc Đ nh ngay đến nhng ngôn ng và c ch ông bà Văn Minh và ông Típ Ph N vn dùng đến, mà nó đã nghe quen tai ngay t hôm nó nhy vào gánh vác trách nhim. Âu Hoá xã hi. Nó bèn t tn nói, va nói va nghĩ:

- Thưa các bn gái,

- Thưa các bn giai...

Xuân Tóc Đ nói thế vì óc nó còn đy nhng tiếng y t khi nó vào cnhBng Lai đ làm tròn cái bn phn hi mt đi con gái đng đn và t tế, chng ng tình c li nhp đ y li có kết qu tt chua ai thy mt din gi gi các thính gi thânmt đến thế t khi nhn loi có chúc t. Ai cũng kính cn lng tai nghe. Xuân li lp bp:

-...Tôi, t hôm nay mà đi, là đã d mt phn vào cuc ci cách xã hi ri... Vy tôi phi chăm ch và nht là phi hiu nhng vic tôi làm... Chưa được Âu hoá my!... Mt s tr ngi trên đường tiến hoá. Th thao... Nòi ging... Hnh phúc là cái gì khác nếu không là sc kho ca v chng? Gng sc anh em luyn tp, không phi là ci cách b ngoài như li c h... gia bui canh tânnày, cái gì h lu ta đào thi đi!... Chúng tôi rt được hân hnh.

Nói đến đây, cht nhóo đến nhng câu tướng thng trn lúc nhn cúp tay mt quan toàn quyn, hoc mt quan thng s, thường reo lên nhng khu hiu th thao, Xuân Tóc Đ bèn, đ kết thúc bài din văn:

-Líp líp lơ... Hua rra!

Gia lúc y, va thy t báo đăng rng nhà bo hoàng Maurras xua người đánh ông Blum xong thì li viết luôn my bài hăng hái đòi ly đu nhà lãnh t xã hi mt ln thúu nhì nũa, ông nguyên đng viênThp T La Joseph Thiết v đùi kêu to lên:

- Haý hay!Bravo.

Thế là c gian phòng v tay ran lên ho theo ông ta. Bà Phó ĐoanLíp líp lơ mt cách xng đáng. Mt vài k hoài nghi thì cũng v tay khen vì l chúc t ca Xuân Tóc Đ không phi là đĩa kèn nói, và nhng nhà th thao chính hiu bt kỳ ng khu thế đã là c, ch không cn được hơn.

Người ta chm cc sâm banh khen ngi chúc tng ln nhau theo li các v thượng thư, đon r nhau xung sân quán.

Khi đến xung sân thì ai cũng phi cm đng... Ôi! Tht là mt triu chng tt cho th thao nước nhà, cho tương lai ph n: trên rng lưới ca cái sân qun còn mi nguyên như mt cô gái còn tân, người ta thy mt... hai... ba... bn... cái qun, qun đùi, qun ng, qun ra ph, qun nhà, cái nào cũng bng la, hoc trơn, hoc thêu đăng ten, nhng cái có th khin nhng ông c già trông thy cũng phi lai lăng lòng xuân, mình chính li là ca bà Phó Đoan!

Điên người, ln rut lên, bà Phó Đoan đã gi ngay người vú già ra mng cho mt trn kch lit, thì vú già c h và bo th y c lu nhu:

- Ai biết đâu đy! Gi là sân qun thì ai ch tưởng đ phơi qun!

My cái qun đã b ct ra ch khác ri, sân qun li hin ra quang cnh vui v khác. Thot đu, Xuân đánh vi bà Văn Minh. Ri vi ông đc t Trc Ngôn. Sau cùng ông đng vi ông Trc Ngôn đ đánh vi bà Văn Minh và mt bà v Tây khác, bn cũ ca bà Phó Đoan, mi đến...

Gia lúc chưa biết ph n thng hay nam nhi thng như thế thì nhà c c Hng, người ta nhau lên vì cái tin cô Tuyết đi chơi vi ông Xuân. C già rít lên như nhng bà m h lu kh mà rng:

- Ông đã biết chưa. Ông nuông con ông na đi! Bao gi bng nó bng cái thúng thì ông mi biết thế nào là n quyn, và văn minh, là ti tân, là gii phóng! Phương ngôn có câu nói: Con hư ti m, cháu hư ti bà! Ông là hi nó, ông làm nó hư hng, đ cho tôi, tôi phi nghe li thiên h chi ra... bi móc!

Trước nhng lý lun bo th rt tr ngi cho cuc gii phóng ph na ca nước nhà như thế, c ông ch nhm nghin mt li đáp:

- Biết ri! Biết ri! Kh lm, nói mãi!

Nhưng dù “biết ri” mc lòng, c bà cũng đui thng bi tiêm xung bếp ngay... Vì đã công nhn n quyn nhu mt người văn minh tht s, c c Hng cũng không phn đi li vic huyn chc tm thi y. C ch nm ngáp dài bên khay đèn mà thôi. C bà li nhai nhi nói như cái chão rách:

- Ông có biết không? Nó vi Xuân r nhau vào mtôten thuê bung! Chết thât chú không ng rng...

- Biết ri! Kh lm, nói mãi!

- Không ng rng mt người như ông Xuân, tưởng là đng đn t tế, ai ng li có bng d ti thế!

- Biết ri! Kh lm! nói mãi!

Đến đây, c bà cht tưởng tượng đến cái khó lòng tránh khi ca nhng cp giai gái khi r nhau vàôten , bèn bưng mt st st khóc như mt người m h lu. Không thy nói gì na, c ông hé m đôi mt nh tí ra hi:

- Thế sao na, h bà?

C bà khóc to hơn trước mt hi, ri đau đn k l:

- Làm sao? Li còn làm sao!

- Bà h lu lm, không nói chuyn được!

- Thế nào là h lu? , tôi xin phép ông tôi hi ông: thế nào là h lu?

- Thi bui bây gi không có cái li nam n bât tương thân như đi các c nhà ta đâu! Bây gi giai gái được t do kết bn vi nhau, đi chơi vi nhau như Tây! H có bn giai cũng như h có bn gái, thế không có gì là l!

- Ai bo ông thế?

- Con giai tôi bo tôi đy!

- Ông đã chc thế là hay hơn chưa?

- Lúy (1) đã bo thế thì chc thế, không hay hm thì cũng chng sao c!

- À! À! Con giai ông! Thì được cái b tch gì! Đi m ngay cái hiu th may phi gió y, ri gi ra rõ đến lm trò kh! Chướng lm, tôi không chu ni na, đng tưởng tôi không nói gì là hay lm đâu!

- Chướng hay không mc, c biết cái ca hàng Âu Hoá ca nó cũng mi tháng cho nó kiếm được vài trăm bc lãi đã!

- Này tôi bo tht! Thế cũng chưa bõ. Đ cho nàng dâu c mc qun đùi đng trước mt m chng! Còn là lãi na! Con gái ông mã cha hoang thì còn là lãi na!

- Vic gì mã cha hoang? D thế cơ!

- Ông có biết chúng nó làm gì vi nhau không? Nào tm, nào bơi, nào nhy đm! Li thuê chung mt phòng trong c mt ngày na!

T nãy đến gi đã đưọoc na gi, c ông bèn ngáp dài mt cái, nước mt nước mũi chy ra như nhng người nghin thuc đng đn mà hút có phương pháp. C bèn nhm nghin mt li:

- Biết ri! Kh lm! Nói mãi!

- Người ta biết rõ là hai đa đóng ca phòng li, ng trưa vi nhau ri, ông đã biết chưa?

- Sao! Sao na?

C bà cười nht đau đn:

- Li còn sao na?

- Thế ai bo mà bà biết rõ thế?

- Ch rut nó ch còn ai na!

- Cái con Hoàng Hôn cũng lênBng Lai hôm y làm gì?

- Vì hôm đó chgn nó cũng lên đy ch sao?

- Mau gi nó ra tiêm thuc cho tôi đây! Vic có thế thôi, không phi m ti lên vi!

Chng nhng đã không biết giá tr ca nhng phút quý hoá và cái quyn li thiêng liêng bt kh xâm phm ca nhng ngưòi nghin chân chính, c bà li còn nói na ch không gi ngay thng bi tiêm lên.

- Đ bao gi bng nó bng cái thúng thì mi m ti phng? Ông có nghĩ rng đã có ai sêu tết con Tuyết ri đy không? Cái thng Xuân như thế là đ x lá, đ ba que, mt chó ch không phi mt người na! Đ ri xem! Tôi bt con Văn vi thng Minh đui c nó đi cho mà xem! Li còn con m Phó Đoan, cái con đĩ già dơ đi y na! Sân qun à? Rõ đĩ mà không biết rm! Ri tôi cm ca thng Xuân cho mà xem!

- Biết ri! Kh lm! nói mãi!

- Tht đy, tôi thì đánh tan xác con Tuyết! Tôi thì chi con m Phó Đoan cho mt trn cho mà xem!... Tôi thì phú con Văn v vi m nó cho mà xem! Ch thế à? Văn Minh tiến b thế à?

C Hn giy hai bàn chân, nhăn nhó kêu:

- Kh lm, nói mãi, gi bi nó lên tiêm cho người ta đi! Kh ơi là kh!

Cáu tiết, c bà đp xung bàn đánh thình mt cái, gt:

- Tôi không gi! Ông hãy nhn đi mt chc! Hút vào đ cái gì cũng biết ri, biết ri, y à?

Tc thì ông c ngi nhm c quyết:

- À, gii nhé? Được lm! ri mà xem! Tôi s g con Tuyết cho thng Xuân, tôi xin cam đoan như thế vi bà! Ch gì nó cũng đã hc trường thuc, đã được người gi là ông đc, mà v qun vt thì nay may nó chiếm gii quán quân! Này tôi bo tht: Con Tuyết mà cha vi thng Xuân thì tht phúc by mươi dodòi cho nhà này! Bà câm đi, bà ngu lm!

C Hng đã nói như mt người nghin đng đn trong mt cơn thnh n đúng gi và đúng ba.

-------------------------------

(1) Hn, nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét