Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 7 - SỐ ĐỎ


CHƯƠNG 7 :CÁI CHÚC THƯ CỦA NGƯỜI CÒN SỐNG
CUỘC KHẨU CHIẾN CỦA MẤY NHÀ KHOA HỌC
ÁI TÌNH MÀY CÒN ĐỢI GÌ?

C Hng lúc y đã nhm nghin hai mt li. Trên cái sp g khm mà gia là cái khay đèn, c nm mt bên, thng xe mt bên, c bà thì ngi phía dưới chân. Thng xe lúc y đã ra sch hai cái chân nga người đ gánh vác cái trách nhim nng n ca người bi tiêm thuc phin.

C Bà nói:

- Ông , tuy vy tôi cũng c cho mi c lang...

C Hng li nhăn mt ln th mười mà kh gt cũng ln th mười rng:

- Biết ri! Biết ri! Kh lm, nói mãi!

Đã hiu cái tính y, c bà c thn nhiên nói tiếp:

- y thế ri... ta c lo toan trước cái vic ma chay đi mà thôi.

- Biết ri! Kh lm! Nói mãi!

- Tôi thì tôi nghĩ nên theo c li c và li mi, nghĩa là c minh tinh, nhà táng, kèn tu, kiu bát cng, và rõ nhiu câu đi. Nếu chúng nó mun thì chúng nó c đi thuê kèn bú rích Tây đi càng hay. Nhưng mà không th vì cái thích ca chúng nó mà b cái thích ca tôi được.

- Biết ri! Kh lm... nói mãi!

Đến đây thì c bà không nói gì na, ngi trm ngâm nghĩ ngi, làm cho c ông phi hi ngay:

- Thế sao na, h bà?

Thng xe đã quen nhng cái y lm nên cũng không ly làm gì bun cười na. C bà li nhi k l nhng m l nghi phc tp nó làm cho mt gia đình thành ra mun pha trò, mi khi gia đình y sp được hân hnh là tang gia.

Cách cái l b, phòng khách bên ngoài, lúc y khách kha đông lm. Ngoài s nhng người h hàng li có bn hu ca v chng Văn Minh. Người nào cũng đã lên gác ch có giường c c t, vén màn nhìn vào ri rón rén lui ra chy ù xung nhà dưới, cho thế là xong cái bn phn đi thăm mt người m nng. H xúm nhau li ung nước, hút thuc, chuyn trò vui v lm, vì bnh nhân mà chết thì thc là đáng mng cho h. Do thế, người ta bàn son y như trong nhà đã có người chết ri, ch không phi ch có người m.

Ông Typn đã được mi ngay đến đ nghĩ cách chế to mt vài kiu qun áo tang ti tân. Ông nhà báo đã được s ch khn khon yêu cu viết bài cáo phó, bài tường thut, và sa son chp nh đăng báo.

Văn Minh v mơ màng mt cách sung sướng rng ch nay mai là s được ăn vn toàn trng, mt điu mà bà vn ao ước by lâu nay. Văn Minh chng ngi hút thuc lá Ăng-lê, cũng mơ màng đến phn tài sn mà ông ta s được hưởng, nếu ông ni ông ta chết.

Đã hơn mt năm nay, ông c già cay nghit đã đến tìm mt ông chưởng lý văn khế đ giao hn vi pháp lut rng mình có chết thì phn li tc ca my chc nóc nhà mi được đem ra cho con cháu chia nhau... Ông c già không biết rng nếu cái chết ca mình li có li cho con cháu đến như thế thì con cháu không khi nào li mun c c sng như thế mãi, dù là mt ngày, dù là mt gi. Xưa kia, c đã trng tay làm nên giàu, âu cũng là sinh ư ngh, t ư ngh, hoc là mt cách chết vì nghĩa v.

Cu Tân, mà ai cũng gi là Tú Tân, không phi vì đã đ Tú Tài, nhưng mà vì đã ba ln thi trượt cái phn th nht ca bng Tú Tài, lúc y loay hoay hai ba cái máy nh, cân nhc xem hôm đi đám nên dùng đến cái nào thì hơn.

Bà Phó Đoan ngi m cu con cu t ca bà như mt hin mu.

Ông Joseph Thiết - mt bn thân ca Văn Minh - thì ngi trm tư mc tưởng vi cái ý đnh m mt t báo bo hoàng, không phi làm vic cho triu đình Huế, nhưng cho dòng h Orléans bên Pháp, và cho ông Léon Daudet.

Nhân dp sp có đám ma, ông c đng cho ông:

- Khi ông Bainville chết, lúc tôi còn là mt đng viên Thp t la mà đi đưa đám, thì mt na dân thành ph Paris, gm các chính đng cc hu...

Song ông nói không ai nghe, vì người ta còn mi nghe ông Typn đương bàn:

- Qun áo nht đnh bng nhiu Thượng Hi trng mà vin đen. C áo s có hoa th, cánh trng cũng vin đen! Mũ mn cũng thế! Trng vin đen ni hơn đen vin trng.

Bà Phó Đoan khen:

- Thế thì nht! Thế thì ai cũng mun có tr!

Cu Phước nguy đu mt cái:

- Em chã.

Bà Văn Minh o l hai bàn tay ngc kh v vào nhau

- Được lm! Dernières créations!(1)

Duy có ông Phán mc sng là ngi im vi hai con mt đy nhng căm hn. Ông bun bc vì không thy v ông có mt ti đây. Ông mun tìm Xuân cũng không gp. Ông bèn hi ông Văn Minh:

- Này bác, thế ông Xuân đâu?

- Ông y đi ly thuc, cũng sp v.

Ri người ta cãi nhau m ti mt cách đích đáng v vn đ chc nghip in trong cáo phó.

Gia lúc y, cô Tuyết bước vào. Cô này là con gái út c Hng, mi 18 tui đúng, rt có nhan sc, li cũng lãng mn theo cái li tân tiến rm...

Cô nói:

- Tôi đến nhà c hai c lang, tôi chng gp c nào c, tôi bèn dn c hai c cùng đến.

C bà trong nhà thét lên:

- Chết! Sao mày li di thế, h con? Thế thì hai c li gin nhà này đến chết mt thôi!

- Cái gì? Vic gì phi mi đến nhng hai ông lang? Người ta đã bo ch ông Xuân đi xin thuc Thánh đn Bia v...

Bn ông là Joseph Thiết ct nghĩa ngay:

- ! Toa mà li chu được nước thuc đn Bia! Thế thì toa điên tht!

- Không! Cha bnh ct lòng tin thuc, toa phi hiu thế nào là t k ám th mi được! H tin là khi, mà ông c nhà moa tin thuc Thánh đn Bia lm.

- Sao đã bo có mt ông Xuân nào là sinh viên trường thuc cha chy cho c kia mà.

Ông Văn Minh ct nghĩa ngay:

- Chính thế! Ông Xuân đã ngi trò chuyn vi ông c và được kính phc lm. Thế là mt mi tin nhé? Ri ông Xuân cũng li công nhn thuc đn Bia, thì làm gì toa bo ông c nhà moa li không khi? Hai mi tín ngưỡng đ khiến cho mt ông lang băm cũng tr nên có tài!

Ông Joseph Thiết vì không hiu cái n tình, cái ý riêng ca bn, lin biu đng tình:

- Nói thế k cũng có lý.

Được th, Văn Minh li mng cô em:

- Thế thì ai bo cô mi nhng hai ông lang? H?

Tuyết cãi:

- Đ bo tôi thế thì tôi c thế, ch tôi biết đâu đy?

Văn Minh chy vào phía trong tìm m.

- ! Phin quá đi mt! Phin quá đi mt! Ri thì chết vì thuc mt! Nhiu thy thi ma, đ li không biết câu phương ngôn y hay sao?

C bà chép ming ri nói cha:

- Thôi thì đ hai c ct vài thang thuc b ri thôi vy.

C ông nhm nghin mt li, gt:

- Biết ri! Kh lm! Nói mãi!...

- Thế người ta gin thì nhà này có người m thì ai đến cha cho na.

Gia lúc cung quýt lúng túng y, Xuân Tóc Đ bước vào, mt cái chai nước rt bn thu cp nách, mt gói lá kỳ d tay. Nó trông thy ông phán dây thép, cht nh đến b Âu phc mi may ca nó thì hiu ngay ra cái nghĩa ch tín đi. Nó bèn dõng dc khoang thai:

- Thua ngài, ngài là mt người...

Nhưng ông phán mc sng vi nháy mt xua tay ra hiu kín thì nó li thôi. Người ta xúm quan Xuân hi han nó v cuc hành trình, v tin tc đn Bia, cũng có v v vp nó như nó là mt v hoàng t. Nht là Tuyết, sau khi thy anh rut tiến c vng mt Xuân là sinh viên trường thuc, thì c đng đ ra mà nhìn Xuân bng cp mt rt ngây thơ. Văn Minh trn hai con mt c nhi, ưỡn cái c l hu, vut mng tóc un quăn mt cách trnh trng, ri nói:

- Mi các ngài lên xem cha thuc Thánh!

C bn đng lên toan theo Văn Minh lên gác là ch có người bnh...

Song le c lang Tỳ và c lang Phế đã cùng bước vào nhà mt lúc, đ cho phu xe phi đòi tin nhng lên theo cái li các bc danh y đi xe. Cô Tuyết ra tr tin. Trong lúc bi ri, không biết x trí ra sao, c Hng đã bt đc dĩ ngi nhm lên, mi tt c mi người lên gác vy.

Lúc y trên gác ch có ông Hai và cô Nga là con gái ông ta. Ông Hai tuy là em rut c Hng, song vì an cư lc nghip nơi thôn quê nên b coi r. Mi mt ch ch ca anh ông, cháu giai cháu dâu ông, đu làm ông kinh ngc như người tiên gii b rơi xung trn gian... Yên trí mình nhà quê h lu, ông không h dám có mt dư lun gì v nhng điu mà ông thy hình như là kỳ quc. Ngay đến cái gái ông, ông cũng không dám dy bo gì, mi khi cô Nga ra tnh mà ti vè làng mt ít ngôn ng hoc c ch ca cuc văn minh tiến b x ta.

Khi thy tin c t mêt nng, ông Hai vi vã ra tnh ngay và đã ngi sut đêm ngày đu giường b đ nâng b dy, đ đ b nm xung, đ đưa cái ng nh... đ xúc mt thìa chào... Ông không ghen t vì c Hng c an v mà hút thut phin, vì các cháu không chăm sóc đến c già. Ông thy ch mt mình ông vt v thì lòng hiếu đ càng tăng.

Ngưòi ta rón rén lên, người nào cũng t kiếm cho mình mt ch, không ai phi mi mc ai c. Văn Minh đ c lang Tỳ, c lang phế ngi cnh bnh nhân, ri giơ gói lá và l thuc Thánh ra.

- Đây, thuc Thánh chúng tôi xin đn Bia cho c chúng tôi đây. Thưa hai c, khoa hc ca người trn dù tiến b đến bc nào thì cũng mang mu nhim bng s cu vt chúng sinh ca đc Thánh được.

C lang Tỳ giơ gói lá, xem xét mt lúc ri nói:

- ! Rau thài lài! Rau xam! ch có thế này thôi ư?

C lang Phế cm l nước, soi lên bóng đèn đin mà rng:

- Ơ kìa! Nước qu gì thế này? Nước ao à?

Văn Minh đưa mt nhìn Xuân Tóc Đ. Anh chàng này nói ngay:

- Vâng, ch có thế, nhưng mà cha khi, vì là thuc Thánh. Tôi đã xin âm dương, tôi đã được Thánh bn lc cho, tôi đã thy hàng nghìn người khi bng nhng th này ri.

C lang Tỳ ra v gin di mà rng:

- Thuc men mà thế này thì công tôi bao lâu nay cũng toi! Đã ct ba thang, đã đ, y thế mà...

C lang Phế cũng nói ra ý bóng gió:

- Thưa c, không phi tôi đến tranh công ca c. Nếu thuc ca c mà hay thì hng người ta không phi đi xin thuc Thánh đn Bia!

C lang Tỳ git pht ly l nước trong tay c lang Phế nói:

- Đ tôi xem! Nước này mà là nước ao! Nước này chính là nước rung! Ung nước này thì khi hết bnh, không còn bnh mà cha na!

C lang Phế c li:

- C vc ra vi ai thế? C git ly đ làm gì thế? Đơn tôi kê đy à?

Nhưng c lang Tỳ đã không chu nhn li li còn phát bn:

- Phi! Không là đơn ca c nhưngmà nó là nước rung ch không phi là nước ao! Làm thuc thì phi biết phân bit nước ao, nước rung.

C Phế đng pht dy:

- Thôi, chu ông ri! C người này ch có ông là biết ngh thuc!

- Biết hay không mc xác tôi!

Hai v danh sư lúc y cùng đng trước mt nhau, sn s nhìn nhau. S nóng ny ca hai v cùng như nhau, không th ai can mà được na.

- Này đng khoe m! Đám m c Tun Vi mi ngày hôm kia ch đâu!

- A! A! nhưng c TunVi cũng th hơn sáu chc tui ri! Anh mun đ cho tôi phng? Thôi đi, sao anh không nhc đến chuyn con bé Cht nhà ông tham Vĩnh mà ông bc có hai thang là nó đã lăn đùng ra chết.

C Phế giơ hai tay phân vua mi người:

- Ai Bo? Ai bo là hai thang? Sao nó st nó li ăn mn? Không thì vic gì! Hai thang à? Thế anh có nh đa nào ch có hai xu thuc đau bng mà cu ký Đi suýt na mt mng đy. Thế mà đòi là lang? Lang thế, my lúc mà tù mt gông? Lang bâm y à?

Nhung c Tỳ thn nhiên ngi xung ghế, đng đnh nói:

- Lang bâm? Có l!... Nhưng không làm đo thai người nào thì thôi.

C Phế ngu nhiên có hai mt to như c nhi:

- A! Anh to gan nh? Nói na! Nói na đi xem nào?

- Ch li s à? Nói ti S Liêm phóng cho mà xem!

- Này không phi do! Chưa chc đâu! Hi cái đa nào đánh mng mà đến ni lòi con ngươi người ta ra, nó đây kia! Nó đây kia!

- S nó mù thì anh bo sao? Anh mun tôi lc đến thng bé sài suyn mà anh cha bng lá nhĩ mãi không?

- Sao không nói đến bnh trn kinh ca bà Phó Đoan mà anh kêu là có cha?

Bà Phó Đoan đương cười khúc khích, bng phi h thn, vi chy tt ra gác sân.

- Anh là thng khn nn nhé! Thế cô Nga đây kia hôi nách mà anh cha bng du bc hà trong sáu tháng gii không khi thì sao?

- Sáu htáng? Thế trong ba năm gii sao anh không cho sch my nt gh mình cô Tuyết kia đi?

Cô Nga và cô Tuyết cùng đương bưng ming cười bng đ mt ngn người ra như g, ri lôi nhau cm c chy mt! Văn Minh lôi c Tỳ xung thang, ông Hai lôi c Phế ra mt nơi. C Hng thì c:

- Biết ri! Kh lm! Nói mãi!

Nhng người khác hoc rũ rượi ra cười hoc xúm quanh c Phán bà khuyên gii, vì bà c đã mếu máo khi người ta nói rõ my nt gh rui ca con gái út c ra cho ai cũng hay. Trn đu khu ca hai v danh sư làm cho ông lão 80 tui đương nm rên mà tnh hn người ra như không m đau gì c. C ngơ ngác hi:

- Ô hay? Cái gì mà cười nói vui v thế này? Tôi thc hay tôi ngũ mê thế này?

Văn Minh lúc y đã tng kh hai v danh sư khi nhà ri, lin ngi xung bên giường mà rng:

- Thưa ông, y là con cháu vui mng vì ông khi bnh đy !

- Tôi khi ri ư? Tôi, chưa chết ư? Ly Gii!

- Thưa ông, nh có ông đc t Xuân đây mà ông khi đy .

- Đâu? Thế thuc Thánh đn Bia đâu?

- Bm ông đã ung mt na ri nên mi tnh táo thế.

- Thế à!

- Vâng.

Nói xong Văn Minh nháy mt ra hiu cho Xuân nói:

- Thưa c con đã xin âm dương... Thánh troàn rng mt ông đc t mà chu ơn Thánh thì Thánh sn lòng giúp lm. Ch mà ông lang ta thì không đi nào Thánh giúp.

Ông c già vui mng hi:

- Đâu, còn thuc cho tôi ung nt.

Xuân Tóc Đ đưa l nước rung và my cái lá thài lài ra. Ông c già nói:

- Nghe người ta nói thì thuc Thánh ban cho phi là nước ao, tht bn thu, tht hôi tan, ô uế, thì mi khi được bnh kia đy. Đng ai đánh la già đy nhé!

Người ta cho bnh nhân ăn my lá rau xam, rau thài lài, và ung my chén nước rung y. Tht là thuc Thánh! Bnh nhân đ na gi đã tnh táo khác thường, ngi dy mt mình được, đã ăn được na bát cháo.

Đêm y, khi mi người đi ng thì trong phòng người m ch cm ơnXuân Tóc Đ và cô Tuyết săn sóc mi vic mà thôi. Đến chính ông Hai cũng ng mê ng mt mt cái trường kỳ gn đy, vì ông đã hơi yên tâm là c t s được mnh kho đến nơi ri. Tuyết đã ly ch hiếu ra làm c đ cùng thc vi Xuân. Hai bên tuy không nói chuyn vi nhau song bn con mt đã đ nói gii hơn hai cái mm.

Bnh nhân ng yên, hết ho khc, hết c rên, ca cy cũng ít.

Mt trăng soi qua ca kính...

Hi lâu, Tuyết đánh bo nói:

- Thưa ngài, c lang vu oan, ch tôi... tôi khi my nt gh đã t lâu ri.

Xuân Tóc Đ lúng túng ngi câm làm cho Tuyết phi nghĩ thm: “À, d người ta làm b vì người ta sinh viên trường thuc”. ri Tuyết ôm mi hn mà v phòng riêng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét