Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 6 - SỐ ĐỎ


CHƯƠNG 6:
 LẠI CHUYỆN SÂN QUẦN TRONG NHÀ
MỘT GIA ĐÌNH VĂN MINH
XUÂN TÓC ĐỎ NHẢY VÀO KHOA HỌC
Ba người cùng đng ca s nhìn xung sân.

Bà Phó Đoan ch tay huyên thuyên nói:

- Đy, anh ch xem! Ba công th ri đy. Mà ch mi được có thế! Không biết đến đi nào mi xong mt cái sân qun!

Văn Minh chng nói:

- Dì đng nóng rut, vì xây mt cái sân qun không phi là vic chc lát.

Văn Minh v cũng ha theo:

- V li dì cháu ta có vi gì đâu! Bao gi xong thì ta tp, y ch có thế.

Cái sân mi hơi hơi thành hình, vì người ta mi đ nn bng gch đp vn và tưới mt vài nước bích toong(1). Chung quanh khu vườn vuông y, nhng cây chanh, nhng cây hng, và c, đu b pht đi, b cuc lên nm ngn ngang ba bn như trong mt cnh tàn phá. Bà Phó Đoan đã phá khu vườn hoa đ xây cái sân qun y, chng bi lòng hâm m th thao mà thôi. Nhưng mà còn vì l gì, cái đó đã có đng Thượng đế biết rõ. Tuy vy, bà cũng nói:

- Ngót tám trăm bc mt cái sân, ch biết thế là r hay đt!

Văn Minh v vi nói ngay:

- Không đt đâu, dì . Dì c nh li nhng lúc các hi th thao hết din kch li quyên tin mà có my cái sân qun cũng mãi chng xây xong... Thế mà dì cho xây sân qun này chưa đến tám trăm, tưởng cũng là r.

Cho rng bà Phó Đoan làm vic y ch vì lòng hâm m th thao và yêu chung cô cháu nghĩa là v mình, ông Văn Minh thy cn nói nhng câu ân nghĩa đ đi phó vi mt s nh v. Ông un lưỡi by ln trong ming ri mi tán:

- V li du có đt na thì cũng không nên phàn nàn. Biết đâu rng sau khi nhà này có sân qun thì cuc đi ca dì li không bt đu vào mt k nguyên mi? Ri nhà này s biến thành mt nơi ta như mt câu lc b, mt ch hp mt, mt ch hn hò ca nhng k thượng lưu trí thc trong nước đ làm vic cho xã hi mt ngày mt tt đp văn minh thêm lên! Dì làm nhng vic y không nhng có li cho thanh danh ca dì, nhưng mà cũng còn săn sóc đến cái tương lai ca em Phước na. Theo ý tôi thì tr con thi bui này cn được hưởng tt c mi s giáo dc mi m ca văn minh, được giáo hun v xác tht cũng như v tinh thn. Xưa kia các c ch nghĩ đến khi óc mà thôi, đó là mt s sai lm rt tai hi.

Ông ta nói thế mt cách liến thong trôi try như nước sui, st sng như nhng người không thành thc chút nào c, đến ni bà Phó Đoan nghe xong, tuy chng hiu quái gì, nhưng cũng thy êm tai, và nht là sung sướng, vì c hai bên cùng làm khác vi ý nghĩ mà li có v như hiu rõ bng t tế ca nhau lm. Vic xây sân qun mà li đ cho xã hi văn minh thì bà có cn gì?

Ba người quay vào bung khách, ai cũng hài lòng như ai.

T nhiên bà Phó Đoan hi:

- Này cái anh chàng Xuân xem chng cũng được vic đy ch?

Cô cháu đáp:

- Hn thông minh lm! Mi vào làm có vài ngày mà khách kha xem ý ai cũng mến.

Bà Phó Đoan sung sướng mà rng:

- S anh ta tt lm đy! đâu là vui v đy, thnh vượng đy.

- Thế à! Có l đúng tht! T hôm có hn thì qu nhiên khách may mc cũng có đông hơn lên.

Ông cháu r ôn tn:

- Được cái mm ming hn cũng nhanh nhu.

Bà Phó thêm:

- Có người đi đến đâu chết trâu đến đy, anh ta thì đi đến đâu cũng vui v đến đy, âu cũng là ti s, ch thương hi v ni b côi sm, ch không nếu được ăn hc, tt cũng nên người như ai.

Ông Văn Minh sng st phn đi:

- Thì sao? Dì bo sao? Vic gì mà phàn nàn? Làm ngh nht ban hay giúp vic cho hiu may thì cũng đu giúp cho xã hi tiến b c! Hn có b côi như thế thì sau này có được chút danh vng gì mi càng đáng quý. Còn nhng ông con quan, nhng ông nhà giàu, mà sau này được hin vinh, thì còn gì là l? Hn có th t hào là Bình dân! Bây gi mà nói đến quý phái, trưởng gi là c h, là không đúng mt na! Khp thế gii, đâu người ta cũng ch coi trng Bình dân thôi! Đ ch cho Bình dân! Bình dân vn tuế!

Nghe nhng câu nói y, bà Phó Đoan cũng thy ông cháu r là văn minh, tân tiến, rt xng đáng vi chc du hc sinh, tuy không có văn bng. Bà ôm ly con Loulou vào lòng mt cách thân yêu như ôm mt người tình nhân, ngáp dài mt cái, ri nói:

- Bo li mà sao mãi không thy.

Ông Văn Minh nga đu ta thành ghế ly điếu thuc Ăng-lê th mười tám ra đ lên ming, oai v qut diêm. V ông ta đ c hai chân lên bàn - cái bàn lùn tìn tt - đài các y như nhng ph n tân tiến khác, và hi:

- Quái, sao bui chiu hôm nay ch thy ai đến chơi thế nh?

- Chc lát na th nào có vài người bn tôi đến chơi đây.

- Ai? Nhưng ai h mình?

Bà Phó Đoan cũng hi:

- Ai? Phái mi hay phái cũ?

Văn Minh đáp:

- Anh đc Trc Ngôn vi li Joseph Thiết, vi li mt vài người bn na.

- À!

- Nhng người đã được tôi gii thiu cho dì và mun li đây đáp l...

- Hay lm !

Reo thế ri, bà Phó vi tay lên cái qu đin đ bm chuông. Khi người bếp chy lên, bà ra mt cái lnh:

- Đi mua nước đá và sa son đ nước! M rng cái ca chính ra! Xích c my con chó vào mt ch, mau lên!

Cái qut trên trn nhà quay tít làm cho nhng th la nhng th qun áo mng gn bng giy hút thuc lá c mp máy nhy như sóng gn mt cách rt m thut trên da tht trng tro ca hai ph n cùng tân tiến như nhau, mc lòng tuy có khác xa nhau. Tiếng qu lc đng h tăng thêm s tĩnh mch ca gian phòng. Vi con chó Tây trong cánh tay, vi hai con mt mơ màng nhìn lên chiếc qut, bà Phó Đoan có v là linh hn nước Vit Nam trên đường tiến hoá và gii phóng. Minh và Văn thì c u oi nhc mt như nhng k không bao gi phi nhúng tay vào mt vic gì nng nhc, mc du đã bao lâu nay ri, c hai người vn phi làm nhng công vic ca t khoái mt cách rt văn minh và vn c đng xuông cho ch nghĩa bình dân.

Mt tiếng chuông dài kêu ran lên ngoài dàn thiên lý làm cho bà ch nhà ngi nhm dy. My phút sau, mt ông già lò dò bước vào, hai v chng Minh và Văn đng lên thì bà Phó đon đ:

- Ly c! Tht không ng hôm nay c Hng li quá b đến chơi vi em!

C Hng chưa kp đáp đã gi ly ngc đ ho sù s lên mt hi dài ghê gm như sc thuc lào. Tuy gia mùa hè, c cũng mc áo bông và đi giy da. C vào thì mt bu không khí sc lên nhng mùi du bc hà cũng theo c mà vào phòng. Trên ngc c có my cái cung huy chương.

Cp v chng Văn Minh đưa mt nhìn nhau rt chán nn, vì c Hng chính là ông b. Xưa kia, c là mt ông phán. Sau khi hưu trí, nghim rng c đã giúp nước phò vua trong 30 năm tròn, Nhà nước bèn ân thưởng cho c cái Hng lô t thiếu khanh. C đã là mt người dân bo h trung thành, mt viên chc gương mu, mt người cha nhân t vì s st con cái như mt người nô l. C li còn nghin thuc phin na, điu y mi tht t ra c hoàn toàn là người Vit Nam.

Chí bình sinh ca c Hng ch là được làm mt c c. Cho nên chưa 50 tui, c cũng đã làm ra v già c sp chết: ra ph là c phi mc áo bông, chưa đến mùa rét c đã khoác cái áo ba đ xuy dy sù; trước khi tr tin cho phu xe, c phi ôm ngc ho rũ rượi hàng năm phút và đến nhm mt xu đ phu xe tưởng c đã ln ln; nm dài bên kay đèn thuc phin, nghe ai nói chuyn, c cũng nhm nghin mt li, nhăn mt kh gt: "Biết ri, biết ri, kh lm, nói mãi!..." mc du c chưa hiu đu đuôi câu chuyn ra sao, mc du c vn vui lòng lng tai nghe. Cũng như nhiu người phú quý có tin cho con sang Tây "hc mt cái chơi", c Hng kính phc con c lm. Sau nhng bui cơm, c thường đem chuyn con giai c ra làm món đét-se, mc du con giai c ch là ông Văn Minh. C cũng tiu nghu ch con c không kiếm ni mnh văn bng nào, nhưng khi nghe con c cãi rng: "Hc thc không văn bng. Nhng người như Phm Quỳnh hay Nguyn Văn Vĩnh, mà kho đến bng, thì thành ra vô hc hay sao?" thì c li được yên tâm. Ngoài ra c li còn kính th con c ch con c là mt nhà cách mnh trong vòng pháp lut vì làm như Văn Minh đương làm, chính là ci cách xã hi mt cách tha thiết mà có công hiu, mà li không s tù ti hay mt đu như nhng nhà cách mng, nhng người ngu di mưu hnh phúc cho đng bào mà chng làm cho đng bào được biết cái gì là nhy đm, cái gì là y phc ti tân. Ngn y điu kin đã khiến c Hng trung thành vi ông con trai đã Pháp du ca c cũng như trung thành vi nước Đi Pháp, và nhm mt tin theo văn minh chng kém nhng người h lu và ngu dt khác, nhng k chng hiu văn minh là cái quái gì. C đã xưng toa moa vi con, hết sc hoan nghênh đ mi vic và đ mi c ch Tây Tu ca con c.

Bà Phó Đoan giơ tay cho c Hng vn mà đi vào. Sau khi rón rén ngi xung ghế mt cách lt đt như mt c c chính hiu - có th c chính hiu cũng như có th c gi hiu - c bèn hi:

- Thế toa đến đây t bao gi thế h toa?

Con giai c đáp trng không:

- Lúc nãy.

-Moa đi tìm toa có vic cn. C via nhà ta d sp... v. Bây gi tưởng đã đến lúc tìm mt v y khoa bác sĩ đ trước khi c via chết, c via cũng được hưởng mt chút khoa hc Thái Tây...

Bà Phó Đoan sng st hi:

- Thưa c, c t nhà đau ra làm sao ?

C Hng li ho khc mt hi dài, ri mi thng thnh đáp:

- Nng lm! Bà tính: đã hơn tám mươi tui mà còn c sng mãi.

V Văn Minh giu m nói:

- Sng như vy tht là trái l to hoá.

C Hng phân trn:

- Nên tôi mong cho c v đi, là vì c tôi chết sm ngày nào hay ngày y ch sng mà ăn không được ng không được, lúc nào cũng kêu rên, nm đâu thì phóng uế ra đy, thì sng mà làm gì! V li nếu ng nh tôi li chết trước c tôi thì có phi nhà s mc phi tiếng vô phúc không ? Nếu c tôi chết trước thì mi có người trong nom cho, thiên h mi vì tôi mà đi đưa đông, thì đám ma mi được linh đình trng th.

Bà Phó Đoan cười như trong rp hát mà rng:

- Như vy thì còn mi đc t làm gì ?

- À, phi mi ch? Thà c tôi chết vì đc t còn hơn không thuc men mà chết. Mi đc t thì cũng ch đ cho bnh nhân chết, ch có đ cha cho bnh nhân sng đâu mà lo.

Văn Minh dõng dc nói:

- Như vy thì không cn nhng v bác sĩ có danh tiếng cho lm.

Ông b thêm:

- Chính thế. Ta ch cn mt ông đc t lang băm mà thôi. Toa th xem trong đám bn hu có anh nào mèng nht, ít khách nht không?

Ông con ngi xung ghế ôm đu nghĩ ngi mt cách nghiêm trng như khi người ta ch trương mt cuc mưu sát bng khoa hc, ri nói:

- Moa có mt thng bn hin đã m phòng khám bnh đ hai năm nay, cũng v nước cùng mt chuyến tu vi moa. S người chết vì hn cũng khá nhiu. Mt anh chàng lên đinh râu phi cha bng thuc Mán cn thn. Tht là mt ông lang băm có danh vng.

V Văn Minh hi:

- Cái anh chàng đã toan hi đi mt n bnh nhân y à ?

Văn Minh gt đu:

- Phi đy

Bà Phó Đoan trn trng hi dn:

- Ai? ai ? ai thế ?

Nhưng c Hng gt pht đi mà rng:

- Ta ch cn mt ông thy thuc làm b, hay cho đơn thuc mnh, hoc là hay khnh khng, là đ giết ni c via nhà ta ri.

Bà Phó Đoan bàn:

- C t nhà ta đã 80 tui, bây gi ta đi mi mt ông đc t chuyên môn cha nhng chng bnh cho tr con, thế là thượng sách... Hoc là c đau d dày thì mi mt bác sĩ chuyên cha bnh đau mt, hoc c ho suyn thì ta mi mt ông chuyên cha bnh giang mai...

Bà ngng mt lát ri tiếp:

- Phi! Mt ông c già 80 tui mà m thì k cũng chng cn gì mà phi mi đến mt ông đc t thích hiếp dâm.

C Hng nhăn mt mà rng:

- Ác mt ni c tôi không đau m bnh gì!

V Văn Minh l phép thưa lên:

- Thưa ba, nếu vy thì rt đáng lo. Nh ra c đau tim tht mà ta li mi nhm mt ông thy chuyên cha bnh tim, hay c đau d dày mà ta li mi đúng mt ông chuyên các bnh v d dày, thì chí nguy!

Vào lúc y, Xuân Tóc Đ khép nép bước vào chào mi người thì ai cũng gt đu qua loa, ai cũng có v nghĩ ngi. Nó ngi né xung mt cái ghế và soi gương ngm nghía b Âu phc mi may, do s tin năm đng ca ông phán dây thép mà nói coi như là cái bng t nhiên. Nó vui v nghĩ thm: "Vn tuế nhng người chng mc sng! Ước gì ai cũng mc sng!" Lúc y bà Phó Đoan li hi c Hng:

- Thế c nhà đau như thế nào?

- Nhiu chng bnh lm! Ho khc rên, sut ngày đêm! Thế mà hi thì li bo là đau d dày mi quái ch!

Xuân Tóc Đ nhanh nhu nói:

- Bm c, thế bnh nhân có khó th, có mc đm không?

C Hng đáp:

- D có.

- Bm, thế là suyn. Thuc nào có v long diên hương thì khi.

- Nhưng mà đau d dày kia mà!

Xuân Tóc Đ li nhanh nhu nói như mt nhà lang chính tông:

- Bm thế d bnh nhân mc c hai th bnh, chc là đã có tui lm. Thưa c, đau d dày là vì khí huyết tích tr, nên ăn ung không tiêu. Hoc có khi vì mc phm phòng làm chi khí bế đy hơi, có người đau d di, có người đau âm như gi cách, có khi đau t bng xuyên ra sau lưng. Bm c, thế bnh nhân hay đau sau ba cơm hay trước ba cơm?

- Hình như sau khi ăn cơm.

- Thế thì trong d dày nhiu nước chua, vì thiếu nước chua thì hay đau lúc no, mà tha cht chua thì hay đau lúc đói.

Sau khi thy Xuân Tóc Đ nói như mt cái máy như thế, bà Phó Đoan và v chng Văn Minh đu kinh hoàng c lên, không còn hiu nguyên c vì đâu.

Tht là kỳ quái, không th tưởng tượng được na vy.

C Hng kính cn hi Xuân:

- Bm ngài, ngài làm gì mà gii v y lý như vy thế ?

Xuân chưa kp đáp thì Văn Minh đã vi đng lên đ li:

- Mt sinh viên trường thuc, bn con, con quên chưa gii thiu vi ba.

Xuân Tóc Đ không ng rng khi xưa, lúc nó ngi đc qung cáo cho mt hiu thuc vào phóng thanh, và ngi trên mũi ô tô vi b qun áo Charlot và cái mt n thi loa khp ph phường cho mt "ông vua thuc lu" Nam Kỳ, thì chính là nó tp đi đến khoa hc và do thế đến s phú quý.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét