Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

CHƯƠNG 8 - SỐ ĐỎ


CHƯƠNG 8:
 MẤY NGUYÊN NHÂN ĐẮC THẮNG CỦA
BÌNH DÂN TRONG XƯỞNG ÂU HOÁ
MỘT CUỘC ÂM MƯU VỀ TÀI CHÍNH
MỘT CUỘC ÂM MƯU VỀ TÌNH

Đã hai tun l nay, phòng trào Bình dân toàn thng.

Là vì s tình c đã xô đy Xuân Tóc Đ, đã hai tun l vào cái gia đình trưởng gi ca Văn Minh... Thanh thế nó mi ngày mt to tướng mãi ra. nh hưỏong ca nó cũng vy. Nó c t nhiên tham d vào nhng vic rt can h cho xã hi mà nó không biết. S ngu đn ca nó được người ta cho là nhũn nhn, là s khiêm tn, nên nó li càng được yêu mến hơn... Nó ch còn ch... Nó biết rõ điu y lm. Nó ch s phn lôi nó lên cao chót vót.

Ông thy s, nhng khi lai vãng nhà bà Phó Đoan đ khen bà ta là trinh tiết, và cu con cu t (Em chã!) tht là con Gii con Pht, không bao gi quên c đng cho Xuân Tóc Đ là có mt tương lai rc r, lng ly tiếng tăm có phen... Bà Phó Đoan li c đng cho Xuân là có hc thc, vi ông phán mc sng. Ông này li luôn luôn khen ngi trước mt c Hng (Biết ri! Kh lm! Nói mãi!...) rng Xuân là mt người đng đn, mc lòng hãy còn tr trung.

C c Hng đã côgn kênh Xuân Tóc Đ là sinh viên trường thuc, trước mt c c t và c bà... Nhng người này vô tình nhc li nhng li y cho nhiu người khác cùng biết. Đi li kết qu bt ng y, Xuân Tóc Đ ch vic c đng cho ông thy s là Qu Cc T tái thế, y ch có vy thôi!

Ch có cp v chng Văn Minh là biết rõ s thc, nhưng mà vào trường hp há ming mc quai. Tuyên b rng Xuân vn con nhà h lưu, làm ngh nht banh sân qun, vì mt trò dâm dc b i mà phi đui? Chao ôi! Thế thì còn gì là tim may Âu Hoá na!

Thế thì còn đâu là nhng cái thích ca bn khách hàng ph n ưa cái nhanh mm nh ming và nhng c ch ng nghĩnh ca Xuân Tóc Đ na?

V nghĩ thế, còn chng thì, vì l đã bp c ông b hiếu danh rng Xuân Tóc Đ vn là sinh viên trường thuc, “ông đc” cn thn, bây gi biết ăn làm sao, nói làm sao! Cho nên dù Văn Minh rt oán hn Xuân ch nó đã chng may cu sng được ông ni mình bng thuc Thánh đn Bia - mt s ông ta không th tha thú được - ông ta khoanh tay chu nhn vy. Riêng v phn c Hng (Biết ri! Kh lm!) thì tuy cũng có ct hng vì b mình li không chết vì chai nước rung và my cái lá thài lài, c cũng không dám t lòng bt bình ra vi Xuân. Con giai c đã kêu đó là sinh viên trường thuc và con r c - ông phán mc sng - vn luôn nhc cho c khi quên rng đó là mt người đáng kính trng, vì có hc thc lm, và đng đn hết mc.

Thành th Xuân c nghim nhiên to hưởng kỳ thành, im lng và mm cười nhng khi c phán bà, ông Hai, cô Nga, cô Tuyết, ông Joseph Thiết, gi nó là quan Đc, và làm cái b mt thòo ơ lãnh đm mi khi bà Phó Đoan nhìn trm nó mà mm cười toe toét mt cách rt đa dâm.

Sau khi c c t đã bình phc hn, mun tr ơn thy, c bà đã mi Xuân Tóc Đ d mt ba tic rt long trng th linh đình. Vic y m đu cho mt k nguyên mi đ thành ra mt thói quaen... T đy mà đi, Xuân luôn luôn d tic vi bà Phó Đoan, vi v chng Văn Minh bng các lý tưởng t do, bình đng. Sau cùng thìmi khi ai mi Xuân Tóc Đ mt ba cơm, là được mt cái hân hnh na ri! Đã có người mến nó, kính s nó. Đã có người ghen ghét nó na, nhưng cái đó không h gì. Li có người phi lòng phi mt nó na, điu y là đáng quan tâm.

Lâu lâu, sng mãi trong bu không khí hn lon nhng s kính trng, s st, mơn trn ca k chung quanh, Xuân Tóc Đ đâm ra khinh người. Vì l theo thói thường nhng k nhũn nhn hay b coi khinh, nên Xuân Tóc Đ càng kiêu ngo, càng làm b làm tch bao nhiêu, li được thiên h càng kính trng. Mt cái lng im ca nó cũng có giá tr ca mt cái đc ân. Bn th may và thơ khâu cho nó là có thế lc đi vi ông ch, bà ch. Cô Tuyết kính th nó vì Xuân được c bà... kính th. Ông Typn, ông Joseph Thiết, c ông đc Trc Ngôn na, c c Tú Tân là em rut ông Văn Minh na, cũng ra v nnh hót nó đ ly lòng nó, vì ai cũng tưởng c c Hng (Biết ri! Kh lm!) đưong ch trương nhng tư tưởng c đin bí mt là g cô Tuyết, cô con gái rượu, gái yêu quý, choMe- s Xuân? Hoc t mình la di mình, hoc b vô s k khác la di, ai cũng cnh bó buc không s hãi hoc không kính trng Xuân thì không được.

Như vy tht là s đc thng ca Bình dân vy thay!

Hai gi chiu hôm y, bà Phó Đoan đánh xe hơi li mi Xuân lên H Tây xem mt cái hi ghê gm làNgày hi ca các gái nhy Hà Ni (La Journée Hanoiennes) có các v tai to mt ln trong chính gii ch to. Khi thy ch có Xuân Tóc Đ thôi bà Phó ngơ ngác mà rng:

- Ông Xuân nh? Sao li không ngh hn mt bui?

Xuân thn nhiên đáp trng không:

- Vic gì phi ngh hn? H đi thì đã có tôi nhà thay quyn!

Bà Phó Đoan nghĩ ngi hi lâu ri khoe:

- Ông Xuân đã biết chưa? H ông?

- Cái gì?

Trước li hi s gn như mt câu gt, bà Phó Đoan vi:

- Bm... bm cái sân qun... sp xong.

Xuân li làm mt câu gn thon ln:

- Được lm!

Bò Phó tuy cũng hơi kinh ngc v nhng ngôn ng khác thường y, nhưng mà chưa chi bà đã vi đem cái ngu dt ca bà ra tra kho đã. t hn nêú không có cái “vì mt l gì” mà bà chưa hiu được, thì Xuân Tóc Đ hn không dám có ging nói s sàng vi bà dường kia. Nghĩ rng như thế mà ra đi ngay thì trơ, bà li hi:

- Thưa ông, thế ông không đi xem hi.

- Vic Âu hoá không có tôi mt ngày cũng không được!

- Bm thế th khâu... th may đâu c ?

- Có my cô khâu thì đã phi vn c my b y phc đi tang và tiu c, do ông Typn va chế to, mà ngưòi nhà này chưa ai mc đến, vì c t đã được tôi cu cho khi chết... My cô khâu mc nhng qun áo y và ăn tin công cama nơ canh , bà đã hiu chưa? Qun áo trót may thì philăng – xê đ qung cáo ch? My ông th cũng đi xem hi đ phát giy chiêu hàng.

- Tôi có ý mun li cùng đi chơi vi v chng Văn Minh và r ông na.

- y h đã đi c.

Xuân Tóc Đ c đáp lng khng đng đnh như thế, tay vn mê b vú bng cao su mà Tây phương mi gi sang cho công cuc Âu hoá bên Đi C Vit này. Nhng khí c ca nhan sc y được đ trong cái hp rt đp, lót năm by ln giy thy tinh lóng lánh. Bà Phó Đoan nhìn nhng ca quái y bng hai con mt thèm thung, li nhn thy Xuân lúc y ch có mt mình trong gian hàng rng - s y tht hãn hu – nên bà không mun b mt cơ hi tt. Bà còn trù tr đng tìm mt câu gì đ đ đng đến nhng cái vú cao su y thì chng may cu Phước ngi xe hơi đ bên ngoài cem chã, em chã mãi , và khóc thét lên. Bà đau lòng phi bt tay Xuân và ra thng.

Xuân đng cười thm mt mình, bà Phó Đoan tuy già nhưng còn hư hơn các thiếu n ngây thơ nhiu, điu y nó biết lm. Nó chĩ gt đu mt cái là ăn thua ngay! Nhưng mà già như thế thì còn... nước m gì! Ha chăng có các tin! Nó nghĩ thế ri càng phc ông thy s là tài, khi ông bo nó năm nay gp vn đào hoa. Ri nó mơ màng nhng cách làm tin, nếu bà Phó Đoan biết cho tâm s ca nó. Thành th vô tình, Xuân Tóc Đ đã thc hành mt phương châm mà nhng nhà triết hc sng đến bc đu mi tìm ra được: y là phi lên mt vi ái tình thì cuc chinh phc mi d dàng hơn và bn cht.

Nó đương sung sướng bng phi ct hng vì ông phán mc sng. Ông này tp tnh bước vào, mt lm bm, không nói gì c, giơ tay ra bt... Xuân Tóc Đ bt tay xong, ưỡn gnc lên ct ging lanh lnh nói to:

- Thưa ngài, ngài là mt người chng mc sng!

- Hay lm! Xin đa t... cm ơn vn bi.

Ông phán mc sng cm ơn tha thiết như ông ta, ln này là ln đu, được có người đến mách cái tin sét đánh là v ông ng vi giai. Nhưng đó là ti ông quen mm đi mà thôi, ch không phi là ông cm đng, vì ông kéo ngay ghế ngi trước mt Xuân, và nói:

- y ln sau quan bác c dõng dc thế cho. Tôi nói ln sau nghĩa là ln nào bác thy c mt tôi ln v tôi, nht là trước mt c Hgn hay c T thì càng hay lm!

Xuân ngm nghĩ ri nói:

- Ai li nói thế trước mt bác gái hay c Hng hay c T!

- Phi thế ch! Không thì tôi thuê quan bác cha bc làm gì?

Xuân lo lng hi lâu, li hi:

- Hay là ri tôi tr li quan bác s tin y vy nhé!

Ông phán đáp pht dy như b mt cái lò xo đy lên, kêu tht thanh:

- Gii ơi! Thế thì tôi chết mt! Thế thì tôi đến phi t t...

Xuân cũng cm đng mà rng:

- Chết ni! Nhưng sao quan bác li cn tôi phi... công kích quan bác v ti mc sng?

Nhưng ông phán không nhng không ct nghĩa rõ mà li nói rng:

- Không! Không thế được! Quan bác đã ha ri. Ch có nhng người gi li ha là đáng quý. Hai na, quan bác có biết rng đa v quan bác trong cái nhà này đã lung lay ri không?

- Lung lay? - Xuân Tóc Đ hi thế mt cách lo s.

- Phi! Tôi xin làm phúc mà mách vi quan bác rng ông Typn hin gi đương ghen tc và bác đã làm v ông ta hư hng là mt, tiếp khách khéo hơn ông ta là hai, li biết đo các ph n may áo là ba, làm gim thế lc ca ông y là bn. Bà Phó Đoan cũng có v hn hc vi bác lm, vì l gì tôi chưa rõ. Còn chính v chng ông ch thì không nhng ghét ngm hn bác mà thôi, mà còn coi bác là k thù. Ti sao? Bác có biết không? Ti bác đã làm cho c t khi hn bnh là mt, và làm cho cô Tuyết nó hi hôn vi mt đám đã sêu tết là hai, vy quan bác phi coi chng đó! Tôi xin ly tình thân mà bo rõ cho bác biết đ bác liu... Thế thì, tôi đi vi bác đã như vy, mà bác li không chu giúp tôi cái vic y hay sao?

- Thế bây gi phi làm thế nào?

- Phi làm như tôi đã dn. Làm như thế là nht c lưỡng tin.

- Làm sao?

- Làm như thế bác chuc li cái li xưa, nhng người thù bác s tr li yêu bác.

- Tôi mà b thù à? B thù vì cha bnh cho c c à?

- Chính thế. Ch có c phán bà là hâm m bác vì vic y. Nhưng c bà có thế lc gì đâu? Bác phi trông c Hng, v chng Văn Minh...

- Thế nghĩa là phi bo bác mc sng trước mt c v bác ln c c t?

- Bm chính thế ! nếu vy tt c t phi chết tc khc... Mà do thế, ai cũng có tin tiêu. C tôi na, tôi cũng s có tin tiêu...

- Tht không?

- Ri bác s biết, vì nếu tôi có tin thì ri bác cũng... được tiêu.

Nhưng Xuân lưỡng l ri nguy đu:

- Tôi ch thế. Thế là giết người! Tôi không mun làm k sát nhân! Mt ti ác! Không th thế được!

- ! Nếu bác giết có mt người, trái li, bác cũng làm cho s đông người khác được sung sướng. Nên lm, bác . Nếu không chng chóng thì chy, bác s... mt vic.

Xuân Tóc Đ giơ tay ra cho ông phán mc sng:

- Vy thì tôi xin ha mt ln na... danh d... cam đoan.

Ông phán sung sướng bt tay Xuân rt cht, nói ri rít:

- Thôi, tôi vào s, cm ơn bác trước nhé!

Ông phán va đi khi thì mt m nhân chy tt vào. Xuân tưởng li là mt ph n tân tiến mun mc gì, lòng đã mng thâm, nhưng đó ch là Tuyết. Cô này hn hn hi:

- Anh phán, liu anh y có trông thy tôi không, h ông?

Xuân đáp lin:

- Không, ông y có quay li nhìn sau lưng đâu?

- Thế thì tt lm. Nhà đi vng c?

- Vâng. Sao cô không lên H Tây xem hi?

- Không thích ch sao! Trên y... trên y đy nhũng cô đu vi gái nhy, h ăn mc tân thi hơn mình hoc y như mình! Tôi, tôi là con nhà danh giá, tôi không mun b thiên h nhm là gái nhy.

- Cô nói phi lm.

- Nhưngmà đng tưởng là tôi không biết khiêu vũ đy nhé?

- À... vâng.

- Ông có biết nhy không? Ta làm th mt bàitango xem nào?

Xuân s hãi, lc đu:

- Đ khi khác... vã li, phi có âm nhc ch? Nếu quý nương mun thì hôm nào ta đibar chơi hơn.

- Tht không? Y hn ri đy nhé? Ông sinh viên trường thuc làm b nhé?

Xuân chi cãi:

- Chết ni! Quý nương c nói thế ch... Tôi ít nói vi ai cũng tưởng nhm tôi là khinh người. V li khinh ai ch khinh sao được quý nương mà dám khinh! Có không khinh tôi là phúc.

ln này là ln đu Xuân dám tán tnh – và cũng có cơ hi – nên Tuyết rt ly làm cm đng. Mun giu s xúc đng, cô ch đng vú cao su hi:

- Nhng cái gì thế ông?

- À, nhng vú cao su đy... Đ cho ph n tân tiến văn minh Âu hoá.

- Thế à! Đ tôi mách ch em bn tôi mi được. Tôi có nhiu bn gái mi lm. Như thế là đt khách cho hiuÂu Hoá ca ông đy nhé?

Xuân nói na nc na m:

- Ch còn cô thì không cn dùng.

Tuyết bĩu môi và ưỡn ngc ra:

- Cn gì na? Vú tôi thế này li không n nang chán ra hay sao? My cô gái mi ch có cái ngc như tôi được! Mà tht đy chú không bng cao su đâu nhé?

Chng như s mình ch nói thế chưa đ là văn minh tân tiến, Tuyết li bo:

- Tôi cho phép ông khám mà xem!

Tinh quái, Xuân Tóc Đ còn khoanh tay sau lưng:

- Thi bui này, biết sao được! Gi di hết thy! Yêu cũng yêu gi di, tân thi cũng tân thi gi di, h lu cũng h lu gi di!

Tuyết phi cáu mt cách rt chính đáng mà rng:

- Thì ông c th khám xem tôi có... gi di không này!

Xuân nhìn ra phía ngoài không thy có ai, lin phóng tay lên ngc Tuyết, nn tay xem ca tht hay ca gi... Sau khi không còn nghi ng gì na nó cm ơn bng cách tin th hôn luôn tay ca Tuyết mà rng:

- Ch có mt mình quý nương là không gi di như đi mà thôi.

Tuyết th dài, cm đng. Sau cùng kh nói:

- Ông... anh, tôi mun anh giúp tôi mt vic, em rt cm t.

- Chúng tôi rt hân hnh.

- Tôi không mun ly cái ngưòi y, vì nếu tôi ly hn, chc hn s mc sng. Thí d mt người như ông mà hi tôi thì còn gì! Đng này hn li nhà quê, không biết yêu v như nhng người văn minh. Bun lm anh .

- Tôi phi làm gì?

- Phi gi v chim tôi..., chúng ta gi v chim nhau, mê nhau... Cho hn b tôi, mình hiu chưa? Ta gi v vi nhau thôi mà! Tôi cn mang tiếng hư hng lm mi được.

- Thế sao na ?

- Anh thì anh cũng phi mang tiếng là làm hi mt đi tôi mi xong!

- Nếu em ha là sau này đng làm anh mc sng là anh xin làm hi mt đi em tht s, ch không còn “mang tiếng” gì na.

- Anh đc, anh nói tht đy ch?

- Xin ly danh d ra làm hi mt đi em!

- Cm ơn! Yêu lm! Quý lm! À, thế nhưng mà anh cn xin nghĩ vic mi được. Thế mun làm hi mt đi người con gái t tế đng đn thì mt my ngày? H mình?

T đy tr đi, Tuyết và Xuân còn nói nhiu, mt bên thì ly tư cách bình dân, bên kia thì ly tư cách ph n tân tiến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét