NHỮNG MIẾNG ĂN “CÓ DẤU THANH”
A và B là những sinh viên rất
yêu Tiếng Việt. Một hôm, hai anh góp tiền ăn thịt gà. A ngó vào mâm và nói:
-Tớ chỉ thích ăn những miếng
có thanh
huyền thôi.
B cười và đáp:
-Tớ đồng ý. Vậy những miếng
có thanh sắc, hỏi, ngã, nặng sẽ dành cho tớ. Còn thanh ngang thì sao?
-Thanh ngang thì chia đôi!
Bữa ăn bắt đầu.
Mở đầu, A đánh vần lờ
ong long huyền lòng và gắp luôn bộ lòng vào bát mình. A lại đọc mờ ê
mê huyền mề và gắp tiếp.
B cũng đọc cờ ô
cô hỏi cổ, cờ anh canh sắc cánh và gắp cổ, cánh.
A đọc tiếp lờ
ươn lươn huyền lườn, mờ inh minh huyền mình, đờ ui đui huyền đùi và gắp
những thứ vừa đọc.
B tưởng mình có bốn dấu thanh
thì lợi nhưng đành chịu thiệt.
Chỉ đến lượt đôi chân, A đọc giờ o
gio huyền giò. B lại đọc cờ ăng căng hỏi cẳng. Hai anh đành
thoả thuận chờ ân chân và chia mỗi người một cái. Con chiếc phao câu, A nhường
cho B và nói:
“Thứ nhất phao câu, thứ nhì đầu cánh”. Thế là cậu được toàn miếng ngon.
“Thứ nhất phao câu, thứ nhì đầu cánh”. Thế là cậu được toàn miếng ngon.
(Theo Tạ Văn Thông)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét