Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

MỘT CHIỀU VẮNG TIẾNG CHIM VỀ



TẢN MẠN VỀ MỘT CHIỀU VẮNG TIẾNG CHIM VỀ

TÁC GIẢ: HÀ NHÂN

Chiều xuống với cơn mưa vừa tạnh. Đường vẫn còn ướt nước và cơn mưa như vẫn còn quyến luyến với những giọt nước rơi từ lá cây. Những đàn chim gọi nhau về ríu rít dưới những tàng cây. Tiếng ríu rít khoan nhặt khiến người ta dễ nhầm tưởng là tiếng máy phát ra cho đường phố bớt khô khan tù túng. Có một lần tôi cũng đã tưởng nhầm như vậy, khi đứng đợi đèn xanh sang đường trên một con phố sầm uất của thành phố một nước láng giềng. Tiếng chim vô tư nhưng luôn làm cho bất cứ nơi nào con người đến sống cảm giác gọi là đất lành.

Chiều nay, thành phố cũng vừa tạnh mưa. Ngước lên những tàng cây rũ rượi, tịnh không nghe thấy gì ngoài tiếng còi, tiếng gầm rú của xe cộ, tiếng khoan đục từ đâu đó trong ngõ sâu. Đôi lần tôi tự hỏi những đàn chim sẽ về đâu trú đêm giữa thành phố rộng lớn này? Nhất là những ngày mưa gió dữ dội hay nắng nóng nung người. Một sớm đến văn phòng thấy dưới cửa chớp hành lang, một xác chim sẻ nâu bay lạc nằm bất động. Nỗi buồn nhen lên đầu ngày cứ lớn dần cho đến chiều, khi đi bộ ra con đường tương truyền thường có đàn cò ngủ thuở xa xưa nào đó.

Thành phố giờ như quá rộng khi vắng tiếng chim. Như khi ta rời trang sách khô khan chỉ bắt gặp bầu trời vuông qua ô cửa kính. Như khi ta lướt qua một người với chiếc khẩu trang chặn một lời chào. Như khi ta chịu trận một cơn mưa bất ngờ mà lòng lạnh buốt. Như khi ta đầu trần giữa phố sau buổi học mà không thể dừng lại bất kì một bóng mát hiên che. Như khi tiếng lòng lịm tắt trước khi đáng ra phải được ngân rung. Như khô khan cuộc sống vắng tiếng cười, vắng một lời tử tế, vắng những thanh âm gieo vào lòng người có giai điệu ân tình. Thành phố vắng tiếng chim nhắc ta rằng đã vắng đi nhiều thứ dịu dàng quen thuộc. Nhắc lòng mình đã rỗng đi nhiều điều quý giá.

Có khi nào ta rất yêu đàn cá ta nuôi trong bể mà cư xử vô cùng tệ với những sông hồ ngoài kia. Rằng có khi ta nuôi đến cả một hiên nhà đầy những lồng chim chạm trổ mà đêm đêm vẫn vác súng hơi đi dọc con đường dẫn lên sân bay để bắn hạ những chú chim đang thiêm thiếp ngủ sau một ngày rã cánh bay. Ta yêu thú cưng nhưng không hẳn đã quý thiên nhiên. Rằng ta vun vén một thú chơi mà quên trách nhiệm với mẹ thiên nhiên. Rằng ta hít thở nhiều cho sức khỏe mình mà quên dưỡng khí cho muôn loài đang vì thế mà thêm cạn kiệt. Rằng đôi khi ta gào thét, gầm rú, bấm còi quá nhiều át cả tiếng muôn loài, khiến một ngày chim cũng phải bỏ người bay đi nơi khác.

Khi hàng cây trên phố đêm về vắng tiếng chim gọi, cũng là khi ta tự biết lòng mình đã mất mát những âm thanh. Chẳng khác nào mỗi ngày ta tự nổi gió để mình cuốn vào nơi trống rỗng tâm hồn.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét